Ý đồ của thanh niên rất rõ ràng: Nhìn đi, ca mới là đối tượng các nàng nên ngước nhìn!
- Người này là thất thiếu gia của Dương gia?
- Đúng rồi, là Dương Minh, nghe nói ba ngàn năm đến Tinh Thần cảnh đại viên mãn, vốn có cơ hội vào Tinh Sa Võ viện nhưng Dương gia xảy ra biến cố lớn làm hắn bỏ lỡ cơ hội. Nếu không thì với thiên phú của thất thiếu gia tuyệt đối có tư cách trở thành đệ tử của Tinh Sa Võ viện.
- Ui, đệ tử của Tinh Sa Võ viện vậy chẳng phải là hắn có tư cách thành Thánh?
- Đương nhiên rồi, đệ tử của Tinh Sa Võ viện đều có tiềm lực thành Thánh.
Đám người qua đường xì xầm bàn tán, có người nhận ra thanh niên đó nên bộc lộ thân phận của gã rất là hiển hách.
Trong mấy trăm tinh vực bên này có một hiểu biết chung là nếu ai vào Tinh Sa Võ viện thì chắc chắn là thiên tài trong thiên tài, ngày sau dù không thể thành Thánh cũng chắc chắn vào Hằng Hà cảnh.
Thế này còn chưa đủ oách sao? Nguyên Thần Giới mới có vài Thánh Nhân? Trung bình một tinh vực được một người. Dưới Thánh Nhân là Hằng Hà cảnh, về sau Dương Minh dưới một người ở trên ức vạn người, đủ khiến người hâm mộ chết.
Có mấy nữ nhân mê mẩn hét lên:
- Dương Minh!
Các nàng huơ hai tay ước gì lao vào vòng tay gã.
Dương Minh kiêu ngạo đứng, hĩnh mũi nhìn trời.
Nhìn đi, đây mới gọi là cao thủ trẻ tuổi, phong thái của vương giả.
Lăng Hàn cười khẽ, với thực lực, thân phận hiện tại của hắn không hứng thú so đo cùng ‘tiểu bối’.
Lăng Hàn nói với Long Ngữ San:
- Cùng nhau vào không?
Long Hương Nguyệt đồng ý ngay, như sợ Long Ngữ San sẽ phản đối:
- Được đấy!
Long Ngữ San thầm thở dài, nàng nhìn thấu tâm tình của điệt nữ nhưng Lăng Hàn không có vẻ gì là động lòng, đã định trước chỉ là cuộc tình đơn phương. Nàng phải tìm cơ hội nói chuyện đàng hoàng với Long Hương Nguyệt, không thể để Long Hương Nguyệt cứ lún sâu.
- Đi.
Nhóm người cất bước định vào cổ tích.
Dương Minh tức xì khỏi:
- Các ngươi!
Dương Minh bước ra một bước đuổi theo, chộp vai Lăng Hàn:
- Vị ‘Thánh Nhân’ này, chúng ta luận bàn một chút đi!
Ong ong ong ong ong!
Lăng Hàn hơi phát ra hơi thở Thánh Nhân. Dương Minh ngồi bệch xuống đất, trán toát mồ hôi lạnh ròng ròng, cảm giác mình đi dạo quỷ môn quan một vòng, người run như cầy sấy.
Dương Minh run giọng nói:
- Thánh... Thánh... Thánh... Thánh Nhân!
Đây tuyệt đối là hơi thở của Thánh Nhân, vì gã đã đến đỉnh Tinh Thần cảnh, dù là Hằng Hà cảnh cũng không thể chỉ dựa vào chút hơi thở làm gã sợ đến mức này.
Phụt!
Nhiều người bị sặc, trợn mắt há hốc mồm đần mặt ra.
Thánh Nhân?
Thật sự là Thánh Nhân?
Không thể nào!
Nhưng Dương Minh sẽ không nói bậy bạ, người ta là vương giả trẻ tuổi Tinh Thần cảnh địa viên mãn, nếu nói bậy thì còn mặt mũi nào gặp người?
Ui!
Sao có Thánh Nhân trẻ dữ vậy!
Dương Minh quỳ xuống cung kính hành lễ với Lăng Hàn, gã to gan dám mơ tưởng nữ nhân của Thánh Nhân, người ta không một bàn tay đập chết đã là rất nhân từ.
Dương Minh dập đầu sát đất, dùng tư thái khiêm tốt nhất biểu đạt lòng sám hối:
- Bái... bái kiến Thánh Nhân!
Lăng Hàn vốn không muốn so đo với Dương Minh, hắn tùy ý vẫy tay.
Dương Minh mới dám đứng lên, tràn ngập cảm kích Lăng Hàn, không ngờ có Thánh Nhân dễ tính vậy.
Ba người Lăng Hàn đang muốn đi thì nghe tiếng hét chói tai:
- Đứng lại!
Người trẻ tuổi lúc trước chật vật chạy trốn đã trở lại, bên cạnh có một nam nhân trung niên, tu vi Tinh Thần cảnh. Nam nhân trung niên phát ra hơi thở, rất là huênh hoang.
Nam nhân trung niên hét to:
- Dám đụng vào người của Đồng gia ta đây, các ngươi chán sống sao?
Nghe nam nhân trung niên rống, người xung quanh biểu tình quái dị, lúng túng như gà mắc tóc.
Bọn họ nhận ra hai người này, nam nhân trung niên tên Đồng Dịch, người trẻ tên Đồng Văn Tông. Đồng gia là một thế lực Hằng
Hà cảnh, lão tổ Đồng gia từ ức năm trước đã là Hằng Hà cảnh địa viên mãn, cường giả thành danh đã lâu.
Nhưng Lăng Hàn là ai?
Thánh Nhân!
Trước mặt Thánh Nhân thì Hằng Hà cảnh đại viên mãn bình thường là cái đinh gì? Như phân chó thôi. Dám lớn tiếng trước mặt Thánh Nhân, muốn chết sao?
Một người nói ngay:
- Đồng Dịch huynh đừng vô lễ với vị đại nhân này, còn không mau mau tạ tội!
Đó là bằng hữu của Đồng Dịch, không thì ai dám dẫn lửa vào người ngay lúc này?
Đại... đại nhân?
Đồng Dịch sửng sốt, thầm hừ lạnh. Ngươi có ý gì? Còn là bằng hữu của ta không? Trẻ tuổi như vậy bước vào Tinh Thần cảnh đã là kỳ tài ngút trời, đại nhân?
Muốn hố ta sao?
Đồng Dịch ngạo nghễ nói:
- Đại nhân chó chết gì, dám tổn thương người của Đồng gia ta thì dù là ông trời cũng phải cúi đầu xin lỗi!
Dương Minh bước ra trừng mắt Đồng Dịch:
- To gan!
Đồng Dịch kinh ngạc kêu lên:
- Ủa? Dương huynh!
Có lẽ Đồng Dịch không biết mặt nhưng vị này là người nổi bật trong thế hệ trẻ, nổi tiếng như cồn trong mấy tinh vực xung quanh. Đây là một thiên tài đã định trước sẽ trở thành cường giả Hằng Hà cảnh, vì vậy Đồng Dịch phải tỏ ra cung kính. Giờ Đồng Dịch có thể gọi một tiếng Dương huynh, ngày sau phải kêu là Dương đại nhân.
Dương Minh hừ lạnh một tiếng:
- Sao chưa xin lỗi đại nhân đi?
Ngay cả gã còn phải quỳ xin lỗi, nhà ngươi là cái thá gì?
Đồng Dịch sửng sốt, tại sao Dương Minh cũng nói vậy? Không lẽ người trẻ tuổi này có lai lịch gì lớn? Ui, không lẽ là nhi tử của Thánh Nhân? Hoặc là nhi tử ruột của Hằng Hà cảnh, nếu không Dương Minh đã chẳng căng thẳng như vậy. Đồng Dịch sợ hãi tái mặt, luống cuống tay chân.
Lăng Hàn cười cười, gật đầu với Long Ngữ San và Long Hương Nguyệt rồi nắm tay Thiên Phượng Thần Nữ đi hướng con đường kia.
Đồng Dịch đứng phía sau nhìn, không dám thở mạnh.
Chờ năm người Lăng Hàn đi mất hút rồi Đồng Dịch hỏi Dương Minh:
- Dương huynh, người kia có lai lịch gì?
- Người kia?
Dương Minh hừ lạnh một tiếng:
- Vị đó là Thánh Nhân!
Phụt!
Đồng Dịch ho sặc sụa, vẻ mặt kinh ngạc nói:
- Dương huynh đừng hù người được không, trẻ vậy sao là Thánh Nhân được.
Dương Minh nói:
- Ngươi hãy ngẫm nghĩ làm sao xin lỗi vị đại nhân kia đi, không thì chẳng những là ngươi, Đồng gia các ngươi đều bị hủy diệt.
Dương Minh không hề khoa trương, Thánh Nhân tức giận thì thiên địa biến sắc. Lùi một bước, dù Lăng Hàn không có hành động gì nhưng không chừng có hàng đống người muốn nịnh hắn sẽ ra tay trút giận giùm. Trước mười mấy, mấy chục thế lực Hằng Hà cảnh thì Đồng gia là cái đinh gì? Bảo đảm sẽ bị hủy diệt trong một đêm.
Dương Minh phất tay áo bỏ đi.