Thiên tài, vương giả, hai chữ này hay bị lạm dụng, ai biểu hiện xuất sắc chút là sẽ được đặt cho danh hiệu thiên tài, thiên tài nhiều hơn chút là đỉnh cấp, siêu thiên tài.
Thật ra trong Tiên Vực chỉ có một loại người có thể gọi là Vương giả. Không biết tiêu chuẩn đánh giá Trảm Trần, Tiên Phủ thế nào nhưng ít ra ở Tiên cấp thì tu ra Hằng Hà cảnh cực độ mới xứng là vương giả.
Vương giả như vậy rất hiếm, dù là đại giáo đỉnh cấp chỉ có thánh tử, thánh nữ mới làm được. Nếu là thế lực khác thì đốt nhang mới ra được một người.
Nữ Hoàng đi về, nhoẻn miệng cười với Lăng Hàn, giao Thánh dược cho hắn.
Thứ này có thể trồng trong Hắc tháp, khi nào cần dùng thì đào ra. Hiện Hắc tháp đã mở ra tầng thứ sáu, không tăng tốc độ thôi hóa thực vật sinh trưởng nhưng có thể cho vạn vật sống khỏe mạnh hơn, dược hiệu tốt hơn.
Nữ Hoàng đưa cho Lăng Hàn, Mạo Thư Ngọc mỗi người một đuôi sói, sau đó nắm tay Lăng Hàn cùng đi.
Đã hái Thánh dược, có đuôi sói rồi, nên về.
Mặt Mạo Thư Ngọc chết lặng nhận đuôi sói, trong lòng còn mơ hồ, chỉ có ba chữ trong đầu: Không thể nào!
Mắt Lăng Hàn sáng rực:
- Còn sớm, hay kiếm thêm chút Thánh dược đi?
Nữ Hoàng gật đầu, miễn Lăng Hàn đề nghị thì nàng sẽ không phản đối.
Mạo Thư Ngọc như cá chết theo sau hai người.
Bọn họ càn quét, tổng cộng hái sáu gốc Thánh dược. Mạo Thư Ngọc miễn cưỡng lấy lại tinh thần khuyên Lăng Hàn, Nữ Hoàng quay về không thì sẽ xếp hạng ngoài một ngàn người.
Lăng Hàn còn chưa đã ghiền nhưng có lẽ sau này hắn còn quay lại đây được, không nóng nảy trong một lúc.
Bọn họ quay về, dọc đường gặp mấy con yêu thú mắt mù đánh lén đều bị Mạo Thư Ngọc giải quyết dễ dàng.
Một ngày sau, bọn họ trở lại địa điểm tập kết, xem số người quay về thì ba người xếp hạng sau sáu, bảy trăm.
Qua cửa là tốt rồi.
Qua nửa ngày một ngàn người đầu tiên đã đủ, sàng tuyển kết thúc. Đồ Khang mang ngàn người đi tới một quân doanh ở chân núi, đó là nơi bọn họ sẽ ở lại trong trăm năm.
Chưa vào doanh địa liền cảm ứng hơi thở cường đại dao động vượt qua đẳng cấp Sáng Thế cảnh, như chúa tể chí cao vô thượng.
Lão tổ Trảm Trần!
Một vị phó thống lĩnh của Thương Nguyệt quân rút thời gian lại đây tọa trấn trăm năm. Trong Thương Nguyệt quân có sáu vị phó thống lĩnh sẽ luân lưu đến đây tọa trấn, nếu không gặp vài kẻ khó chơi, Sáng Thế cảnh đại viên mãn không dàn xếp được.
Có lão tổ Trảm Trần là ổn, Sáng Thế cảnh nào dám khiêu khích với cường giả?
Giáo quan nơi này không chỉ có một mình Đồ Khang. Tổng cộng mười người, bình thường họ luân phiên chỉ dẫn đệ tử làm sao phối hợp, đấu đơn là võ giả, hành động thống nhất mới là quân nhân.
Mười giáo quan cùng xuất hiện, phó thống lĩnh ngồi trên đài cao như hòa vào thiên địa, rõ ràng thấy người nhưng ai nấy đều cảm giác bức bối không đánh lại đối phương.
Đây chính là lão tổ Trảm Trần!
Đồ Khang xin phép lão tổ Trảm Trần sau đó bắt đầu bước tiếp theo:
- Bây giờ sẽ chọn mười đội trưởng trong các ngươi, dựa theo thành tích sàng tuyển mười người này bước ra khỏi hàng: Một bảy không không, năm ba bốn, năm...
Mười người được kêu tên bước ra khỏi hàng. Không có gì lạ, Đinh Khiếu Trần cũng ở trong số đó, lúc đi ra gã hơi khom người hướng lão tổ Trảm Trần trên đài cao. Lão tổ Trảm Trần đáp lại, mở mắt ra nhẹ gật đầu.
Khoảnh khắc lão tổ này mở mắt tựa như Càn Khôn vũ trụ sụp đổ, mọi người như thấy vô số hành tinh lớn từ trên trời rớt xuống, cảnh tượng diệt thế. Tất cả rùng mình giật mình phát hiện không có chuyện khác lạ gì xảy ra.
Đây là quy tắc vị lão tổ Trảm Trần này tu, nghiêng hướng hủy diệt và giết chóc, mở mắt ra liền ảnh hưởng mọi người. Ai ý chí hơi yếu rất có thể sẽ bị ảnh hưởng cả đời, vĩnh viễn không nhảy ra ngoài được.
Tu đạo đương nhiên tu thiên địa đại
đạo, nếu ngươi bị nhốt trong đạo pháp của người khác thì làm sao thành công được?
Có mấy người nhỏ giọng xì xầm:
- Vị đó là Đinh Hổ Đinh đại nhân, lão tổ Nhất Trảm!
- Phó thống lĩnh Bạch Hổ quân!
Rất nhanh người không biết thân phận của lão tổ Trảm Trần kia cũng đã biết.
Thương Nguyệt quân có một đại thống lĩnh là Mạo Đại, lão tổ Tam Trảm. Dưới đại thống lĩnh có ba thống lĩnh lãnh đạo ba quân đội tên là Thanh Long quân, Bạch Hổ quân, Chu Tước quân.
Tại sao là ba mà không phải hai hay bốn, năm đội? Vì Thương Nguyệt thành chỉ có ba thế lực lớn.
Đoàn gia khống chế Thanh Long quân, Đinh gia quản lý Bạch Hổ quân, Long gia khống chế Chu Tước quân. Từ ý nghĩa nào đó đại thống lĩnh Mạo Đại không có thực quyền.
Dưới thống lĩnh là phó thống lĩnh, có sáu người, mỗi quân đội có hai phó thống lĩnh.
Mọi người lắc đầu, có Đinh Hổ ở thì Đinh Khiếu Trần chắc chắn sẽ được chức vụ đội trưởng. Với thực lực của Đinh Khiếu Trần không khó kiếm chức đội trưởng, tuy mọi người hơi bất mãn nhưng không mâu thuẫn gì nhiều.
- Quy tắc như sau, hiện tại mười người này là lôi chủ nhận người khác khiêu chiến, thắng thì giữ lôi, thua thì đổi người giữ lôi. Giới hạn ba ngày, mười lôi chủ còn lại sẽ là đội trưởng. Ngoài ra mỗi trận chiến phải trong vòng nửa canh giờ phân ra thắng thua, nếu không phán người giữ lôi thắng. Sau mỗi lần kết thúc chiến đấu người thắng có quyền yêu cầu nghỉ nửa canh giờ, trong nửa canh giờ nếu không nhận được khiêu chiến thì lôi chủ trực tiếp thắng. Giờ, bắt đầu đi!
Phong cách của Đồ Khang là quân nhân ngắn gọn, không lê thê.
Mười người Thiên Kiêu tháp đi vào sân huấn luyện chính giữa doanh địa. Tiên Vực cực kỳ cứng rắn, cộng thêm có một vị lão tổ Trảm Trần tọa trấn nên không cần lo chiến đấu kịch liệt phá hỏng doanh địa.
Lôi chủ đã xuất hiện, người có ý muốn tranh giành đội trưởng quét mắt tới lui mười người này, muốn tìm ai mềm nhất để xuống tay. Có ba ngày nên dù là kẻ yếu nhất cũng sẽ nhanh chóng bị thay thế, có vội vàng ra tay cũng không ý nghĩa gì.
Bị hạn chế nửa canh giờ, nếu không ai khiêu chiến thì lôi chủ đỏ ngồi vững ở vị trí đội trưởng. Nên khi nửa canh giờ sắp đến lục tục có người phát ra khiêu chiến với mười lôi chủ.
Quả nhiên mười hạng đầu trong lúc sàng tuyển phần lớn là ăn may, một số người thì thâm tàng bất lộ giữ thực lực đến lúc này mới bùng nổ.
Một vòng chiến đấu qua đi, mười lôi chủ bị đổi hết sáu người, qua một nửa.
Lăng Hàn nhìn một lão nhân, nói với Nữ Hoàng:
- Người đó thực lực không tệ, hình như huyết mạch khác với người bình thường.
Lão nhân kia chiến đấu là toàn thân sẽ phủ vảy giáp màu đen, như lớp giáp dày cui, có hiệu quả giảm bớt lực rất nhiều khiến lão không sợ đối phương công kích, xông thẳng ngay mặt.
Đối thủ của lão nhân bị lão dùng cách này hạ gục trong vòng mười chiêu.
Nữ Hoàng nhìn hướng một nữ nhân:
- Còn người kia nữa.