Đội dự thi không thể cược đội mình thắng thua, nhưng có thể cược cho đội khác. Đương nhiên có thể mua mình quán quân, cái này không thể gian lận được.
Trong trạm dịch có cho đặt cược, Lăng Hàn và Nữ Hoàng đặt hết tài sản vào Thương Nguyệt thành, một đền hai mươi hai. Hiện là tỷ lệ đền tiền như vậy, nhưng bọn họ đánh thắng một trận thì tỷ lệ sẽ rớt xuống một đền năm.
Nên phải đặt cược nhân lúc còn sớm.
Đám người Mạo Thư Ngọc tràn đầy niềm tin vào Lăng Hàn, đều lấy hết tài sản ra cược cho Thương Nguyệt thành. Nhân viên nhà cái cảm thấy chuyện này bình thường, đội nào dự thị toàn cược mình đoạt giải quán quân, cái này là tự tin. Tiếc rằng đã định trước chỉ có một đội là đạt được quán quân.
Chốc lát sau Long Cao Phi cũng chạy tới cược, gã là lão tổ Trảm Trần nên bỏ vốn lớn, một hơi cược mười vạn.
Chắc chắn đây không phải tài phú cá nhân Long Cao Phi mà đại biểu ba gia tộc lớn đặt cược, khi trở về sẽ chia trung bình.
- Lần này phần thắng của các ngươi rất lớn nhưng không thể coi thường.
Long Cao Phi nghiêm túc nói:
- Bổn tọa mới lấy được tư liệu tỉ mỉ của một số đội, có vài đội cực kỳ lợi hại.
Theo quy định trước giờ tám cái tên hàng đầu trong đợt so đấu trước tự động vào vòng chung kết, đội còn lại tranh nhau danh ngạch hai mươi bốn hạng chung kết.
Có thể nổi bật trong hơn hai trăm đội thì đội bát cường toàn là cực mạnh.
Lần trước hạng nhất là Song Cực thành, trước kia của họ chỉ có thể đi vào vòng chung kết là hết chuyện. Lần trước họ ra một thiên tài tuyệt đỉnh tên là Nguyên Hưng Bình, một mình gã dẫn dắt Song Cực thành vào chung kết, một hơi giành quán quân.
Nguyên Hưng Bình còn chưa vào Trảm Trần, nhưng không lâu sau Trảm Trần Uyên sắp mở ra, gã có chín mươi chín phần trăm trở lên chắc chắn thành tựu lão tổ Trảm Trần. Nên bây giờ là lần cuối Nguyên Hưng Bình lộ mặt khi ở Sáng Thế cảnh.
Nguyên Hưng Bình quyết tâm lấy quán quân, nghe nói có đại nhân vật Hắc Nguyệt giáo đưa ra cành ô liu, hứa gã mà bước vào Trảm Trần sẽ thu làm đồ đệ nên gã phải biểu hiện thật hoàn mỹ.
Trừ Song Cực thành ra có Bạch Dương thành đội mạnh lâu năm, họ luôn là khách quen của tứ cường. Mấy giới gần đây họ vào chung kết, giành quán quân hai giới trước. Trong đội Bạch Dương thành không có siêu thiên tài như Nguyên Hưng Bình, nhưng thực lực mỗi người bình quân, phối hợp vô cùng ăn ý, không chừng có thể lôi Song Cực thành xuống ngựa.
Bát cường đều không thể khinh thường, nhưng lần này trừ bát cường ra còn có một đội phải dè chừng, đó là Thương Diễm thành, vì Hắc Nguyệt thành cũng ra một vô thượng thiên kiêu tên là Đan Ngọc Tĩnh.
Nàng được tiếng là Nguyên Hưng Bình thứ hai, đánh giá rất cao.
Giống như Nguyên Hưng Bình, thực lực cá nhân của Đan Ngọc Tĩnh rất mạnh, nghe nói dũng mãnh một địch trăm. Nhưng tỷ thí là mười người chiến đấu, nếu đội hữu quá kém thì vẫn có thể nuốt hận.
Còn mười ngày mới bắt đầu so tài chính thức, các đội trước tiên rút thăm chia tổ, sẽ có nhiều đội không phải đấu, để xem ba mươi bảy đội nào xui.
Lăng Hàn khá may mắn, được miễn đấu. Vì bảo đảm so tại công bằng nên mỗi đợt chiến đấu sẽ rút thăm lại, nên bọn họ không biết đối thủ của mình là ai.
- Lăng Hàn!
Đám người Mạo Thư Ngọc, Vệ Ba chạy lại. Vì vụ Đinh Khiếu Trần nên đội mười người có chai rẻ. Lăng Hàn, Mạo Thư Ngọc, Vệ Ba, Tần Hận Ngọc, La Hân, Dương Minh thành một tiểu đội. Đinh Khiếu Trần và bốn người khác chơi thân.
Sao vậy?
- Lăng Hàn, Nữ Hoàng đang ở trong sân nhâm nhi trà, pha trà lá cây luân hồi, mùi trà bốc lên thành các ký hiệu đại đạo.
Với trạng thái hiện tại của Luân Hồi thụ thì lá trà như thế làm lão tổ Trảm Trần cũng phải tim đập nhanh.
Lăng Hàn vươn tay, quy
tắc tán ra chặn lại ký hiệu đại đạo phát ra từ trà luân hồi không lộ ra ngoài. Lăng Hàn không muốn bị nhiều lão tổ Trảm Trần theo dõi.
Bốn người Mạo Thư Ngọc không nghi ngờ gì, nàng nói:
- Mau đi đi, bên ngoài có trắc nghiệm, miễn đạt tiêu chuẩn là đêm mai sẽ đi đảo Tiên Vân.
Đảo Tiên Vân?
- Đảo Tiên Vân là một thiên thạch lớn vòng quanh Hắc Nguyệt thành, chỗ ở của thánh tử đương thời của Hắc Nguyệt giáo.
Mắt Mạo Thư Ngọc sáng lấp lánh nói:
- Thánh tử này là thiên tài vô số nguyên năm khó ra, nghe nói khi là Hằng Hà cảnh tu ra một ngàn vạn ngôi sao, là một truyền thuyết.
Một ngàn vạn ngôi sao!
Lăng Hàn động ý niệm, đây đúng là chiến tích đáng để kiêu ngạo, ngang ngửa với hắn, Nữ Hoàng, Vũ Hoàng Hay nói thiên tài như vậy chỉ có thánh tử, thánh nữ của đại giáo mới cho ra được. Lý ra Hắc Nguyệt giáo chưa đủ tư cách xưng là đại giáo, phải là thế lực Tiên phủ cảnh mới miễn cưỡng xứng đôi.
Thế lực nhị tinh mà ra thiên tài như vậy đúng là phi phàm.
Mạo Thư Ngọc tiếp tục bảo:
- Vị thánh tử này tên là Trưởng Tôn Lương, nghe nói hiệu niên chỉ mới hơn mười vạn tuổi nhưng đã có đủ lĩnh ngộ cảnh giới, chỉ chờ Trảm Trần Uyên mở ra là sẽ thành tựu Trảm Trần vị.
Mạo Thư Ngọc đã điều tra rất nhiều, có vẻ là người hâm mộ cuồng của thánh tử. Không biết Trương Sung thấy cảnh này có ghen đến xanh mặt không.
La Thiết Dương gật đầu nói:
- Trảm Trần Uyên là đất Trảm Trần tốt nhất trong khu vực Hắc Nguyệt giáo thống trị, ở đó thành công Trảm Trần sau này vào Trảm Trần sẽ mạnh hơn cùng giai một mảng lớn.
Tần Hận Ngọc lắc đầu nói:
- Tiếc rằng chúng ta cách đột phá Trảm Trần còn rất lâu, bỏ qua Trảm Trần Uyên mở ra lần này, phải chờ một ngàn vạn năm nữa.
Đừng thấy bọn họ đều đã là đỉnh Trảm Trần nhưng từ Thánh Vương tới Trảm Trần bị kẹt mấy ức năm, mấy chục ức năm là chuyện nhỏ.
Lăng Hàn nổi hứng thú với thánh tử, hỏi:
- Cần trắc nghiệm cái gì?
- Đi đi, rất đơn giản!
Đám người kéo Lăng Hàn dậy, nhưng không dám đụng chạm Nữ Hoàng, vì nàng rất uy nghi khiến bọn họ không dám gần gũi.
Nữ Hoàng cùng sáu người đi ra ngoài. Cửa trạm dịch khi nào có một cây cột, trên cột có các lỗ thủng. Khi bọn họ đến gần vừa lúc có người đấm vào cột đồng.
Ong ong ong ong ong!
Từng hàng lỗ hổng phát sáng, bốn hàng, mỗi hàng mười lỗ. Hàng thứ năm chỉ có ba lỗ phát sáng.
Cạnh cột đồng có một người trẻ tuổi khoanh chân ngồi, đánh giá:
- Bốn mươi ba mắt, miễn cưỡng gọi là cao thủ nhưng chưa có tư cách lên đảo Tiên Vân.
Thanh niên có mái tóc đỏ rất chói mắt.
Người mới ra tay không phục nói:
- Ta ở đây nhìn lâu rồi, người thử trước mới đánh ra hơn ba mươi mắt, ta trên bốn mươi mắt vẫn không đủ?
- Không đủ!