Không lộ mặt thật đã làm một thiên kiêu say đắm quên lối về.
Những người khác không thấy lạ, nếu bọn họ có vô thượng tiên pháp thì cũng chịu lấy ra cùng chia sẻ với Nữ Hoàng.
Có thể chạm vành tai tóc mai với Nữ Hoàng thì trả giá gì cũng đáng hết.
Nữ Hoàng lạnh lùng liếc Nguyên Hưng Bình một cái rồi phớt lờ, tiếp tục tiến lên.
Nguyên Hưng Bình không chịu nổi mất mặt, vươn tay muốn ngăn cản:
- Tiên tử!
Bùm!
Nữ Hoàng ra tay đánh bay Nguyên Hưng Bình, hộc búng máu.
Mọi người hoảng sợ.
Nguyên Hưng Bình là ai?
Công thần lớn nhất trong cuộc thi lần trước giúp Song Cực thành giành quán quân, có thể nói là sức một mình giật lấy quán quân.
Nhưng không đỡ nổi một đòn của Nữ Hoàng?
Trời ạ!
- Loạn Tinh?
- Nàng thuộc thành nàng?
-... Thương Nguyệt thành?
- Ui, Thương Nguyệt thành lần này quán quân chắc rồi.
Mùa trước bằng vào sức cá nhân của Nguyên Hưng Bình Song Cực thành mang quán quân về. Bây giờ Nữ Hoàng mạnh hơn nữa, còn gì bất ngờ đây? Người thông minh đã suy nghĩ thông, nhanh chóng chạy đi mua cược Thương Nguyệt thành vô địch.
Đám người Mạo Thư Ngọc trợn mắt há hốc mồm, bọn họ chỉ biết Nữ Hoàng không tầm thường, tư chất nhị tinh rưỡi nhưng ai ngờ nàng lợi hại như vậy.
Sánh ngang với thánh tử của Hắc Nguyệt giáo!
Ui!
Lăng Hàn cười phá lên, ôm eo Nữ Hoàng quay về.
Nữ Hoàng rất kiêu hãnh, nàng vì ở cùng Lăng Hàn từ bỏ giành vị trí đội trưởng nhưng không có nghĩa là bá khí đã mất, ngược lại nàng kiêu ngạo hơn bất cứ ai.
Nữ Hoàng khoe ra phong thai càng kinh diễm hơn.
Tin tức truyền ra, lập tức có người giành nhau mua Thương Nguyệt thành thắng, nhưng đổ trang cũng nhận tin tức khá nhanh, lập tức điều chỉnh tỷ lệ đền tiền của Thương Nguyệt thành, giảm xuống còn một trăm đền một trăm lẻ một. Đây chẳng khác nào biến tướng nhận định Thương Nguyệt thành giành chức quán quân.
Một canh giờ sau tỷ lệ đền tiền Thương Nguyệt thành nâng trở lại, không cao tới mức một đền hai mươi hai, giá là một đền bốn cũng rất kinh người.
Có ai ngu?
Mọi người lập tức hỏi thăm tình huống, thế mới biết không có trong đội mười người dự thi.
Đệt, hèn gì lại nâng lên tỷ lệ đền tiền.
Cũng đúng, Thương Nguyệt thành nho nhỏ sao có thể xuất hiện thiên kiêu ngang hàng Trưởng Tôn Lương, chắc là thánh nữ của đại giáo nào ra ngoài rèn luyện gặp Lăng Hàn, bị tiểu tử kia dùng thủ đoạn gì đó bắt mắt trái tim.
Ôi trời trời, hâm mộ quá, ghen tỵ!
Đúng là vận may phân chó!
Mọi người cho rằng Lăng Hàn tuyệt đối không đến trình độ bằng Nữ Hoàng, nên không phải đạp phân chó ăn may thì là gì? Không, chưa biết chừng Lăng Hàn dùng thủ đoạn tồi tệ hơn, nếu không dù thánh nữ đại giáo có mù cũng không nhìn trúng võ giả của tiểu thành.
Cái tên tồi tệ, vô sỉ!
Nữ Hoàng quá quyến rũ hấp dẫn, nên Lăng Hàn nổi tiếng theo. Có điều danh tiếng trái ngược với Lăng Hàn, tràn đầy tiếng xấu, Lăng Hàn thành chuột chạy qua đường người người đòi đánh.
Lăng Hàn thấy mình rất oan, hắn chỉ hưởng sái Nữ Hoàng thôi, sao bỗng trở thành tội ác tày trời?
Lăng Hàn cười cho qua:
- Thật là một đám nông cạn, ta chỉ lười ra tay, sợ hù chết các ngươi.
Lúc trước Lăng Hàn chỉ thấy thú vị, không ngờ vời thù hận lớn vậy cho mình.
Biết Nữ Hoàng mạnh như thế làm Long Cao Phi bất ngờ, nhưng danh sách dự thi đã báo lên trên, giờ muốn sửa cũng không thể. Long Cao Phi thở dài thườn thượt, tiên thuật rõ ràng lợi hại như vậy tại sao lúc trước không lộ ra?
Lăng Hàn chỉ trả lời một chữ:
- Phiền.
Nữ Hoàng ngạo kiều như thế cũng có hiệu quả với lão tổ Trảm Trần, Long Cao Phi không giận, nhưng quyết tâm phải giành thiên tài như vậy về phe mình bằng được. Chờ trở về Thương Nguyệt thành phải tìm cách xúi đám trai Long gia đào góc tường.
Đùa, sức chiến đấu của nàng gần bằng thiên tài mạnh nhất trong lịch sử Hắc Nguyệt giáo, so với Nữ Hoàng thì Lăng Hàn là thứ gì? Dù đã gả
đi cũng có thể chia rẻ. Cái gọi là miễn đào cuốc giỏi thì không có góc tường nào không đổ. Chẳng lẽ Long gia không có trai nào anh tư bừng bừng sao? Rồi sẽ có hình mẫu hợp khẩu vị của Nữ Hoàng.
Một ngày sau, một chiếc xe hào hoa chạy lại, là tọa giá Trưởng Tôn Lương phái đến nghênh tiếp Lăng Hàn, Nữ Hoàng.
Xa phu là một lão nhân, trông rất gầy gò, đẳng cấp đỉnh Thánh Vương. Lão nhân cung kính mời Lăng Hàn và Nữ Hoàng lên xe, đương nhiên cung kính dành cho Nữ Hoàng, Lăng Hàn thì không lọt vào mắt lão.
Chỉ là Đại Thánh bình thường.
Đám người Mạo Thư Ngọc vô cùng hâm mộ nhưng chỉ có thể nhìn theo xe ngựa chạy ra. Long Cao Phi không đi ra nhưng thần thức quét qua, lòng hơi dao động.
Nói thật, trên đảo nổi toàn là đại nhân vật Hắc Nguyệt giáo cư ngụ, Long Cao Phi chưa từng có tư cách đặt chân vào, giờ bị hai tiểu bối cướp lên trước làm lòng gã chua xót.
Xe ngựa đạp gió bay lên trời, chạy hướng đảo Tiên Vân. Những đảo nổi xoay tròn quanh Hắc Nguyệt thành, tốc độ siêu nhanh, nên muốn lên đảo từ phía sau không phải ý hay, phải từ hướng trái ngược đi lên.
Xa phu tràn đầy kinh nghiệm, rất nhanh đánh xe lên phù đảo, mời hai người Lăng Hàn xuống xe rồi lão lái xe đi. Lão còn nhiệm vụ đón người khác.
Lăng Hàn và Nữ Hoàng đưa mắt đánh giá, hai người đang ở giữa đường cái, phía trước không xa có một tòa thành bảo nguy nga đồ sộ, bốn phía là vườn hoa xinh đẹp, từng khóm hoa nở. Các nham thạch lớn nhỏ khác nhau rậm rạp như sao trên trời, có một loại vạn luật khó tả.
Lăng Hàn, Nữ Hoàng chưa nhấc chân đã thấy một chiếc xe từ Hắc Nguyệt thành chạy nhanh lại, đáp xuống phù đảo.
Thật ra đây là một chiếc chiến xa, thùng xe có dấu vết bị phá hoại trong chiến đấu, toát ra hơi thở xa xưa. Ba con ngân giao chở xe, đẳng cấp đỉnh Thánh Vương. Đây là một loại yêu thú cường đại, nếu da dẻ biến bạc thành vàng là sẽ đột phá Trảm Trần trở thành tiên thú.
Trên chiến xa không có xa phu, ba con thần thú như ngân giao đã sớm khai hóa trí tuệ, nhưng chúng nó dã tính khó thuần. Khi thấy Lăng Hàn, Nữ Hoàng thì ba con thú phun ra khí lạnh, mắt đầy khinh thường, cố ý lao tới.
Nữ Hoàng tức giận trừng mắt phượng, đế uy phát tán.
Ba con ngân giao sợ teo tim, chạy lệch ra đường cái đụng vào một tảng đá to.
Nham thạch nát vụn, ba con ngân giao choáng váng, chân lảo đảo như uống say.
Cửa thùng xe mở ra, một thanh niên trẻ tuổi tràn đầy tức giận đi ra.
Có chuyện gì? Đang yên lành sao chiến xa bỗng thắng gấp?
Thanh niên nhìn chiến xa đi lệch, tọa kỵ mơ hồ thì nhìn sang Lăng Hàn, Nữ Hoàng, bình tĩnh nói:
- Thật to gan, dám làm tọa giá của bản thiếu gia sợ. Các ngươi chán sống rồi sao?