Mắt Đại Hắc Cẩu sáng rực hỏi:
- Phải rồi, tiểu tử nhà ngươi vừa cười ác như vậy, bchắc có ý xấu đây. Mau nói ra cho cẩu gia cười với.
Gì chứ hố người là Đại Hắc Cẩu thích nhất.
Lăng Hàn đảo tròng mắt nói:
- Ta lên kế hoạch một vở kịch hay nhưng có một nhân vật cho ngươi đây, muốn làm không?
Đại Hắc Cẩu lộ vẻ mặt cảnh giác, nó là tổ tông hố người, toàn thân đầy quỷ quyệt, luôn cảm thấy người ta sẽ hại nó.
- Tiểu tử, ngươi muốn cẩu gia làm cái gì?
Lăng Hàn cười nói:
- Ta muốn ngươi đi cắn một người, dụ hắn tớim ột nơi.
- Gâu!
Đại Hắc Cẩu tức giận nhào vào Lăng Hàn:
- Ngươi mới cắn người, cả nhà ngươi cắn người!
Con chó này hở chút là cắn người nhưng luôn từ chối thừa nhận thân phận của mình, thật là vô sỉ!
Lăng Hàn vừa né vừa nói kế hoạch, Đại Hắc Cẩu dần ngừng lại, mắt chó tỏa sáng.
- Việc này cẩu gia nhận!
Đại Hắc Cẩu đứng thẳng vỗ quần lót sắt:
- Cẩu gia vỗ ngực bảo đảm tuyệt đối không làm hỏng chuyện!
Mặt Lăng Hàn đen thui, chỗ đó là ngực của ngươi sao?
Đại Hắc Cẩu cười ngại ngùng:
- Ha ha, nhầm nhầm.
Vẻ mặt Lăng Hàn nghi ngờ hỏi:
- Tiểu Hắc, chắc ngươi sẽ không hố luôn cả ta đi?
Đại Hắc Cẩu làm dáng vẻ chịu nhục, há mồm cắn Lăng Hàn nhưng nó không nhào lên thật.
Đại Hắc Cẩu cười nói:
- Bị ngươi đoán trúng rồi, cẩu gia vốn định khiến ngươi nhảy xuống hố lửa.
Con chó chết này!
Đại Hắc Cẩu nghiêm túc nói:
- Lừa gạt ngươi, cẩu gia và ngươi có quan hệ gì, sao có thể hại ngươi?
Đại Hắc Cẩu có nhiều tiền xử xấu xa, lời nó nói tuyệt đối không tin được.
Nhưng Lăng Hàn tin tưởng kế hoạch của mình rất hợp khẩu vị của Đại Hắc Cẩu, đối phương có muốn hố hắn thì cũng sẽ chờ kế hoạch hoàn toàn thực hiện, không thì kịch hay sẽ không diễn ra.
Một người một chó bàn bạc chi tiết hành động. Cả hai đều xấu xa đến mức sợ luôn bản thân, ngươi một câu ta một ý, bổ sung lỗ hổng trong kế hoạch hoàn thiện gần như không kẽ hở.
Đại Hắc Cẩu nghiêm trang nói nhảm:
- Tiểu Hàn Tử, ngươi xấu như vậy coi chừng trên đầu mọc vết thương, chết trẻ.
Lăng Hàn cười hằn:
- Nói đến xấu xa thì ta không bằng một phần vạn của ngươi.
Đại Hắc Cẩu không hề thấy xấu hổ, đắc ý nói:
- Đúng rồi, cẩu gia là tổ tông của ác nhân nên bách độc bất xâm.
Đại Hắc Cẩu đã đi, Lăng Hàn và Nữ Hoàng cùng vào Hắc tháp.
Đinh gia như đầm rồng hang hổ, Lăng Hàn sẽ không để Nữ Hoàng đi mạo hiểm. Vì vậy Nữ Hoàng và Thiên Phượng Thần Nữ ở lại Hắc tháp.
Thiên Phượng Thần Nữ tập trung tu luyện suốt ngày, có truyền thừa ba con Phượng Vương lại ở trong thánh địa tu luyện như Tiên Vực, cộng thêm ngộ đạo dưới Luân Hồi thụ, hiện tại tu vi của nàng sắp đến đỉnh Sáng Thế cảnh.
Nhưng một bước Trảm Trần rất khó vượt qua, đến đây thì lực lượng truyền thừa của ba con Phượng Vương đã hao hết sạch. Muốn Trảm Trần thì Thiên Phượng Thần Nữ phải tự mình cố gắng.
Thiên kiêu như Trưởng Tôn Lương để thành tựu Trảm Trần phải tích lũy ít nhất vạn năm, tuy Thiên Phượng Thần Nữ được Luân Hồi thụ trợ giúp nhưng tư chất quá kém, có thể chạm tới ngưỡng cửa Trảm Trần trong vòng một vạn năm đã là đáng quý.
Thiên Phượng Thần Nữ không thể một đao chém thiên địa, nếu không tuyệt đối không chịu nổi phản phệ, sẽ tự chém mình. Đao kia là chém duyên trần của mình, rất có thể chém vào tình cảm với Lăng Hàn.
Đại đạo vô tình, tham ngộ đại đạo tự nhiên cũng phải thanh tâm quả dục, lạnh lùng vô tình.
Lăng Hàn không muốn mất một nương tử, nên hắn muốn luyện chế ra đan dược vừa giúp người có thọ nguyên vô cùng vừa không phải bước vào cảnh giới Trảm Trần. Lùi một bước, thành tựu Trảm Trần vô cùng khó khăn, Thiên Phượng Thần Nữ rất có thể không qua đi, cưỡng ép trùng kích sẽ chém chết bản thân.
Thiên Phượng Thần Nữ cũng rất bất đắc dĩ, thiên phú của nàng ở trong Cổ giới cũng chỉ tàm tạm, cách thiên
tài đỉnh cấp quá xa.
Lăng Hàn kéo hai nữ nhân chơi trò ba người hoang đường. Nữ Hoàng không có ý kiến, Thiên Phượng Thần Nữ xấu hổ sau khi xong việc cắn Lăng Hàn không nhả. Da mặt Thiên Phượng Thần Nữ mỏng, nhiều tư thế còn chưa làm, trò ba người làm nàng không chấp nhận được.
Lăng Hàn cười to bảo:
- Hôm nay phu quân của nàng sẽ xông quỷ môn quan, không khao thưởng cho mình sao được?
Lăng Hàn mặc đồ vào, vỗ mông vêu của Nữ Hoàng một phát, mông thịt tưng tưng làm hắn muốn hú lên, hắn lại đè nàng xuống.
Chơi một lúc lâu Lăng Hàn ra khỏi Hắc tháp. Đinh gia nói ba ngày sau sẽ mở tổ miếu, ở nơi đó nhận Lăng Hàn vào Đinh gia, ban cho hắn họ Đinh. Từ hành động này là biết Đinh gia thật sự xem trọng Lăng Hàn, cố ý mở tổ miếu cho hắn. Nhưng trong quá trình có xảy ra chuyện gì chơi kahưm Lăng Hàn hay không là chuyện khác.
Lăng Hàn cười lắc đầu nói:
- Tổ miếu sao.
Lăng Hàn đi qua đó chắc chắn tổ miếu của Đinh gia không còn sót lại chút gì, đến lúc ấy không biết mặt đám người Đinh gia có biểu tình gì.
Lăng Hàn sửa sang lại mặt mày, mỉm cười rời khỏi binh doanh đi Đinh gia.
Sau khi giành được hạng nhất trở về thì công thần Lăng Hàn được nghỉ ngươi ba năm, được nhận lương. Nên bây giờ Lăng Hàn rất tự do, thích đi đâu thì đi.
Lăng Hàn đi lang thang hai ngày mới tới Đinh gia.
Hết cách, Thương Nguyệt thành quá lớn.
Hôm nay Đinh gia rất náo nhiệt, vì Vương giả trẻ Lăng Hàn sắp tham gia vào Đinh gia, rất nhiều người đến xem lễ. Đoạn, Long gia đến bây giờ vẫn không tin Lăng Hàn tham gia vào Đinh gia thật.
Không có lý nào, đừng nói Đinh gia không hứa hẹn ích lợi gì, dù họ hứa thì cộng lại mâu thuẫn lúc trước giữa Đinh gia với Lăng Hàn, các loại điều kiện lẽ ra hắn nên tìm Đoàn gia hay Long gia mới đúng.
Có gì lạ!
Không chỉ Đinh gia, mọi người đều không còn sót lại chút gì, đến lúc cực kỳ lạ lùng. Lăng Hàn thật sự muốn tham gia vào thế lực nào thì chẳng phải Hắc Nguyệt thành càng tốt sao?
Trời càng cao, vũ đài càng lớn thì tái nguyên cũng càng nhiều.
Thấy Lăng Hàn mặc áo xanh xuất hiện ở cửa cổng, mọi người kêu lên:
- Lăng Hàn đến!
Chính chủ đã đến, mặc kệ Lăng Hàn nghĩ gì chuyện này phải có kết thúc.
Nếu vào Đinh gia thì không có đường quay đầu.
Một giọng nói uy nghiêm vang lên:
- Lăng Hàn!
Mạo Đại bước nhanh đi tới.
Lăng Hàn vội hành lễ:
- Kính chào Mạo Đại đại nhân!
Lăng Hàn vô cùng cảm kích Mạo Đại, nhận được đối phương chỉ dẫn cho hắn một cách Trảm Trần khác, với hắn thì nhân tình này lớn hơn trời.
Mạo Đại hơi bực bội nói:
- Ngươi thật sự muốn vào Đinh gia?