Thần Đạo Đan Tôn

Chương 2343: Tiểu Cốt cũng có thể kéo cừu hận


trước sau

Xèo, hắn ở công kích của lão Tiền sắp hạ xuống chạy ra ngoài.

Lần này, ngay cả những Thăng Nguyên Cảnh kia cũng đưa mắt nhìn lại, chăm chú vào trên người Lăng Hàn.

Cái Phân Hồn này thực có chút yêu nghiệt a.

- An Nhiên Thánh Nữ cũng chỉ như thế chứ?

- Vốn tưởng rằng An Nhiên Thánh Nữ nhất định sẽ trở thành Cung chủ đời tiếp theo, nhưng nếu tiểu tử này gia nhập Tứ Hải Cung chúng ta, lấy hắn yêu nghiệt, lại thêm Cung chủ coi trọng, sẽ tạo thành trùng kích cực lớn đối với An Nhiên Thánh Nữ.

- Lần này có trò hay nhìn.

Người của Tứ Hải Cung nghị luận sôi nổi, chiến cuộc cơ bản đã định, chỉ có vẻn vẹn mấy người còn dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, để bọn họ có đủ nhàn nhã giao lưu.

Lăng Hàn không có trốn nữa, tuy hắn bốn lần thành công thoát thân ở trong tay Tiên Phủ Cảnh, thậm chí còn có thể làm được năm lần, mười lần, nhưng thủ đoạn chung quy có cực hạn.

Trốn vào trong Hắc Tháp? Ha ha, nơi này Tiên Vương lấy trăm tính, chờ Thương Chỉ Vi rảnh tay, thủ đoạn của Tiên Vương tầng chín càng là quỷ thần khó lường.

- Lão Tiền, ngươi chỉ có chút trình độ ấy sao?

Hắn cười ha ha, triển khai trào phúng.

Lão Tiền da mặt đỏ chót, chỉ cảm thấy vô số đôi mắt chăm chú vào trên người mình, để hắn hận không thể tìm cái khe chui xuống.

Hắn lại ra tay, chộp về phía Lăng Hàn.

- Y nha nha!

Tiếng kêu quen thuộc vang lên, một vệt sáng bắn nhanh tới.

Lão Tiền cả kinh, vẫn không có phản ứng lại, oành, hắn đã bị đạo lưu quang này nện ở trên lưng, nhất thời tàn nhẫn đâm về phía mặt đất, rơi chặt chẽ vững vàng.

Tốc độ của lưu quang cũng chậm lại, mọi người thấy rõ, thứ này lại là một cây xương trắng như tuyết.

Xương phiêu phù ở giữa không trung, từng tia sáng vờn quanh, dần dần hình thành một hình người.

Không phải Tiểu Cốt thì là ai?

- Y nha nha!

Tiểu Cốt nhìn thấy Lăng Hàn, có vẻ rất sung sướng.

- Mỹ nữ, cười một cái!

- Đại gia, ngươi tuyệt đối không nên xằng bậy.

- Vợ, tư thế của chúng ta nên sửa một chút.

...

Tiểu Cốt lập tức líu ra líu ríu mà học vẹt, một câu lại một câu, căn bản không ngừng.

Tất cả mọi người trố mắt ngoác mồm, cây xương này thế tới kinh người, nhưng nói ra là thứ đồ gì?

Lăng Hàn cười to, hơn mười ngàn năm qua Tiểu Cốt không biết nghe bao nhiêu người đối thoại, tự nhiên là kìm nén đến luống cuống, không học vẹt thoải mái sao được.

- Tiểu Cốt, mang ta phá vòng vây.

Hắn nói.

- Tiểu Cốt, mang ta phá vòng vây.

Tiểu Cốt cũng nói, vẻ mặt đàng hoàng trịnh trọng.

Đệt!

Lăng Hàn ai thán, Tiểu Cốt này đến thời điểm mấu chốt liền vô căn cứ.

- Hừ, nếu đến rồi, vậy cùng một chỗ ở lại đi.

Một tên Thăng Nguyên Cảnh ra tay, tóm tới Lăng Hàn cùng Tiểu Cốt.

- Hừ, nếu đến rồi...

Tiểu Cốt học vẹt, cũng đưa tay ra, tóm tới đối phương.

Oành!

Hai cái tay đụng vào nhau, ánh sáng quy tắc làm loạn, ngay cả thấy bàn tay của Tiểu Cốt lấy tư thế không thể chống đỡ đánh tan bàn tay lớn của đối phương, tiếp tục tóm tới.

- Không được!

Tên Thăng Nguyên Cảnh kia kinh ngạc thốt lên một tiếng, vội vàng xoay người bỏ chạy.

- Không được!

Tiểu Cốt căn bản không có ý thức được mình đang cùng người giao thủ, cũng kinh ngạc thốt lên một tiếng, xoay người bỏ chạy.

Chuyện này... Mọi người thấy, da mặt co giật.

Có trêu chọc người như vậy sao? Thật quá mức a.

Thăng Nguyên Cảnh kia càng tức giận đến muốn thổ huyết, ta không địch lại ngươi là thực lực ta không bằng, nhưng ngươi lại học dáng dấp chạy trốn của ta, đây là nhục nhã ta thế nào?

Không thể nhẫn!

Nhẫn không được!

Lăng Hàn sờ sờ cằm, Tiểu Cốt rõ ràng đần độn nảy sinh, tại sao cũng có thể trong nháy mắt làm người tức giận đến giơ chân nhỉ? Thay đổi thành Đại Hắc Cẩu cũng coi như, nó trời sinh tính hèn hạ, Tiên Vương tức chết hắn cũng không kỳ quái.

- Lui ra.

Một bóng người từ trên trời giáng xuống, có ánh sáng vờn quanh.

Tiên Vương!

Tên Thăng Nguyên Cảnh kia cung kính hành lễ, lùi qua một bên.

Tiên Vương, bất kể là mấy tầng, kia
đều là tồn tại vô thượng, không tới cấp bậc này cũng chỉ có phần cung kính đối mặt.

Tiên Vương kia nhìn Tiểu Cốt, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, rõ ràng chỉ là một khúc xương cốt, tại sao có uy thế như vậy?

Tiên Vương làm việc, tự nhiên là không kiêng dè gì, hắn đưa tay ra, chộp về phía Tiểu Cốt.

Tiểu Cốt tràn đầy phấn khởi, có nhiều người như vậy chơi đùa với hắn, có ý tứ!

Hắn cũng đưa tay ra, học động tác của đối phương.

- Hừ!

Tên Tiên Vương kia lộ ra vẻ không vui, ta là Tiên Vương tầng hai, ngươi nghĩ ta là a miêu a cẩu sao?

Oành!

Hai cái tay đụng vào nhau, một cái trong đó lập tức đổ nát.

Ngoài dự đoán của mọi người chính là, cái tay đổ nát này lại là của tên Tiên Vương kia đánh ra!

Oanh, bàn tay lớn của Tiểu Cốt đánh ra tiếp tục tóm về phía tên Tiên Vương kia.

- Cái gì!

Tên Tiên Vương kia kinh ngạc thốt lên, vội vàng xoay người rời đi.

- Cái gì!

Tiểu Cốt học vẹt thật tuyệt vời, cũng xoay người rời đi.

Chuyện này... khóe miệng của mọi người co giật, chỉ cảm thấy Tiểu Cốt quá cay độc.

Ngươi thắng liền thắng, hà tất quá mức như vậy?

Mọi người đều là Tiên Vương, tu đến độ cao như vậy, sao có thể khinh người như thế chứ?

- Ngươi, ngươi ngươi...

Tên Tiên Vương kia đã xoay người lại, tức giận đến sôi lên.

- Ngươi, ngươi ngươi...

Tiểu Cốt cũng nhe răng nhếch miệng, học hết hoàn toàn.

Quá mức, thực sự là quá mức rồi!

Đừng nói Tiên Vương kia muốn giết người, những người khác cũng lắc đầu liên tục, tại sao có thể như vậy chứ?

- Lưu Phong ta cùng ngươi không đội trời chung!

Tên Tiên Vương kia gào thét, khuôn mặt dữ tợn.

Sĩ khả sát bất khả nhục, Tiên Vương càng là cao cao tại thượng, có thể ngang hàng thiên địa, há cho phép khinh thường?

- Lưu Phong ta cùng ngươi không đội trời chung!

Khuôn mặt của Tiểu Cốt dữ tợn, gần như rít gào.

Hiện tại hắn lại có tiến bộ, không chỉ học vẹt, còn có thể gia nhập một ít yếu tố diễm cảm, có vẻ càng thêm khuếch đại.

Tất cả mọi người ngất xỉu, ngươi không chỉ học vẹt trào phúng người khác, ngay cả tên cũng muốn lấy trộm, đây là muốn cùng người kết làm tử thù a.

- Lưu Phong!

Lại một tên cường giả từ giữa bầu trời rơi xuống, có hào quang năm màu quấn quanh, nói rõ hắn là một vị Tiên Vương tầng năm.

- Ngô Hằng đại nhân!

Tên Tiên Vương trước kia cung kính hành lễ, chênh lệch ba tầng, hắn nhất định phải duy trì cung kính tuyệt đối.

Ngô Hằng gật gù, dung sắc của hắn có chút thận trọng:

- Ngươi không phải là đối thủ của người nọ.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện