Hồng Hoang, Già Lan trước sau lên đài, nhưng đều bị thua thảm hại. Không có biện pháp, bọn hắn cũng chỉ là cửu bí mà thôi.
Bên Tiên vực sĩ khí sa sút như rơi xuống đáy cốc, bọn hắn chỉ có Tinh Thần Nguyệt là còn chưa lên sâu khấu. Dư Tử tầm thường, căn bản không có khả năng địch nổi Sâm Lạc.
Quả nhiên người tiếp theo đi lên đài là Tinh Thần Nguyệt, đây là hi vọng cuối cùng của bên Tiên vực.
Tinh THần Nguyệt, dáng người thon dài, có mái tóc đen nhánh, thân mặc áo trắng quần thun, không có trang điểm một chút nào, nhưng lại rất là xinh đẹp.
Nàng chắp tay mà đứng, mái tóc dài nhẹ nhàng tung bay, như là tiên tử xuất trần.
Sâm Lạc lại không tỏ vẻ tán thưởng một chút nào, bọn họ là người hai giới, đương nhiên hắn hoàn toàn không thưởng thức vẻ xinh đẹp của Tinh Thần Nguyệt, ngược lại trong mắt hắn còn hiện lên vẻ tàn nhẫn.
- Sinh linh giống cái nhà ngươi rất bất phàm, trong máu không ngờ lại có một tia hương vị bổn nguyên. Nếu như ta có thể luyện hóa ngươi, nhất định sẽ có chỗ tốt.
Trong mắt sinh linh dị vực, bọn hắn căn bản không coi võ giả Tiên vực là người, mà không khác gì súc vật.
Tinh Thần Nguyệt chỉ hất tay áo lên, cực kỳ ưu nhã.
- Cạc cạc, ngươi là của ta.
Sâm Lạc ra tay, công kích về phía Tinh Thần Nguyệt.
Vừa ra tay, bên Tiên vực đều thở dài một hơi, bởi vì Tinh Thần Nguyệt hoàn toàn không rơi xuống thế hạ phông. Thế nhưng trong nháy mắt bọn hắn lại nhíu mày.
Người hai giới giao chiến, chỉ cần Tiên vực không chiếm ưu thế, nhất định cuối cùng sẽ bại.
Vì sao?
Vì quy tắc a, nơi này là khu vực trung lập, không có quy tắc bổ sung. Bởi vậy trong cơ thể ai khóa lại nhiều quy tắc hơn thì người đó có thể thắng được a.
Quả nhiên sau khi chiến bốn năm thời thần, Tinh Thần Nguyệt lập tức có vẻ vô lực.
không có biện pháp, quy tắc chính là căn cơ của võ giả. Võ giả không có quy tắc chính là mãnh thú không có móng vuốt sắc bén.
Lại chiến mấy chiêu, Tinh Thần Nguyệt bị ép nhận thua.
Nếu như nàng tiếp tục chiến, nhất định sẽ bị Sâm Lạc bắt lấy, thôn phệ huyết nhục.
Lầm sao bây giờ?
Ngay cả Tinh Thần Nguyệt cũng thua, bên Tiên vực lại thảm bại. Thứ duy nhất có thể vui mừng đó là ít nhất bọn hắn còn thắng được hai trận nhỏ, vì tiên vực kiếm được hai vạn năm hòa bình.
- Ha ha ha...
Võ giả dị vực đều cười lớn, bọn hắn thiên tài như mây. Chỉ cần xuất động một Sâm Lạc đã quét ngang thiên tài trẻ tuổi Tiên vực như hoa rơi nước chảy. Còn có Nại U, Ngô Tâm chưa ra tay. Về phần Xích Huyết mạnh nhất càng không cần phải nói.
Trái lại, bên tiên vực thì ao tù nước đọng, không có ai có tâm tư nói chuyện.
Song phương thực lực chênh lệch lớn như vậy sao?
Đúng lúc này chỉ thấy một người từ trong trận doanh Tiên vực đi ra.
- Hắn là... Kỷ Vô Danh.
- Ài, hắn cậy mạnh đi lên thì có thể làm được gì chứ? Ngay cả Tinh Thần Nguyệt cũng thua.
Không sai, tuy rằng Kỷ Vô Danh cũng là Đế tinh, cùng cấp bậc với Thích Thiền Tử, Hồng Hoang. Nhưng căn bản không bằng Tinh Thần Nguyệt, đi lên cũng chỉ có thua mà thôi.
Người Tiên vực đều lắc đầu, Kỷ Vô Danh là Đế tinh thì sao chứ? Chỉ lại khiến cho Tiên vực thua thêm một trận nữa mà thôi.
Kỷ Vô Danh nhìn về phía Sâm Lạc, oanh, một cỗ khí thế đáng sợ tuôn ra.
- Thập bí.
Tất cả mọi người kinh hô.
Kỷ Vô Danh lại là thập bí?
Đây là chuyện vượt ngoài dự liệu của tất cả mọi người. Trong mắt mọi người, Kỷ Vô Danh song song với Thích Thiền Tử, Hồng Hoang. Như vậy hắn cũng có thể là cửu bí.
Hắn... Có hi vọng vãn hồi cục diện cho Tiên vực sao?
Võ giả dị vực đều cười lạnh, thập bí thì thế nào chứ? Bên bọn hắn có tới hơn ba Đế tinh bát liên thập bí. Lại có một người vô địch thập nhất bí.
Nếu như nói bên Tiên vực có ba gã thập bí, dị vực
chỉ có một. Như vậy Tiên vực còn có thể dựa vào xa luân chiến thủ thắng. Thế nhưng tình huống bây giờ lại trái lại. Dù thế nào bên Tiên vực cũng chỉ có đường nhận thua mà thôi.
Nhiều thêm một người cũng chỉ thua thêm mà thôi.
- Ngươi... Có chút cổ quái.
Sâm Lạc nhìn chằm chằm vào Kỷ Vô Danh, trong mắt không ngờ lại có một tia kiêng kỵ. Đối phương quả thực là thập bí, tương tự với hắn, thế nhưng đối đầu trực diện với Kỷ Vô Danh, hắn lại cảm thấy có chút lạnh lẽo.
Kỷ Vô Danh không nói gì, ánh mắt như đao, có sát khí mãnh liệt lưu chuyển.
Kiếp trước hắn chinh chiến ở chỗ này, lại là vô tận năm tháng, đối với dị vực đã hận tới tận xương tủy.
Sưu...
Hắn trực tiếp giết ra, một tay chém về phía Sâm Lạc.
Sâm Lạc vội vàng đón đánh, phanh, hai đạo quang mang chém vào nhau.
Theo lý mà nói, bọn họ đều là cấp độ Thập bí, đánh cận chiến hẳn là ngang nhau. Đều là Đế tinh, ai sợ ai chứ?
Thế nhưng tình huống hiện tại hoàn toàn không phải như vậy.
Tay Kỷ Vô Danh trực tiếp chém xuống, giống như một thanh tiên binh vô thượng, mạnh mẽ xé nát vòng sáng bên ngoài Sâm Lạc, tiến quân thần tốc.
Sâm Lạc kinh hãi, vội vàng bắn ngược người trở lại.
Kỷ Vô Danh truy kích,sắc mặt lạnh như băng, sát ý sôi trào, giống như hóa thân thành sát thần.
Một trốn một đuổi. Sâm Lạc không phải là địch của Kỷ Vô Danh?
Người dị vực quá sợ hãi, chuyện này cũng quá khoa trương, dưới tình huống cảnh giới tương đương mà bọn hắn lại rơi vào thế hạ phong sao?
Sâm Lạc a, đây chính là một vị Đế tinh.
Bên Tiên vực cũng hoàn toàn không ngờ, Kỷ Vô Danh trở thành thập bí đã là một kinh hỉ lớn. Nhưng mà càng làm cho người ta kích động đó chính là thực lực của Kỷ Vô Danh không ngờ lại mạnh như vậy. Ngay cả Đế tinh cũng chỉ có thể bị đuổi đánh.
chỉ có Lăng Hàn là không cảm thấy kỳ quái, đối phương kiếp trước là Tiên vương cửu trọng thiên, lại là người nổi bật trong đó. Chiến lực cùng giai nhất định sẽ kinh thiên động địa. Nếu như chuyển sinh mà chiến lực còn giống như kiếp trước, như vậy còn chuyển cái rắm a.
Một câu, kiếp trước có lẽ Kỷ Vô Danh là tồn tại có thể trùng kích Thiên Tôn vị. Người như vậy trùng tu có thể không lợi hại hay sao?
Bất quá bên Tiên vực chỉ giật mình một lát rồi lập tức hoan hô.
Trận chiến này bọn hắn có thể thắng.
Hơn nữa người bọn họ thắng lại là Sâm Lạc, bát liên thập tinh.
Oanh, oanh, oanh.
Kỷ Vô Danh xuất ra tuyệt chiêu nhiều lần. Chiến lực vẫn còn đang tăng vọt, giống như vĩnh viễn không có chừng mực vậy.
- Ồ? Vì sao kẻ này khiến cho bổn tọa có cảm giác quen thuộc vậy.
Có Tiên Vương thì thào, khí tức của Kỷ Vô Danh, bộ dáng của hắn tuy rằng vô cùng lạ lẫm. Nhưng mà lại có cảm giác cổ quái, như trùng hợp với một vị đại nhân vật trong trí nhớ.