Nhưng mà, hiện tại Lăng Hàn mạnh mẽ làm cho nàng nghĩ đến liền thân thể mềm mại nóng lên, có một luồng nhiệt lưu chuyển ở trong người, hận không thể dấn thân vào trong ngực của nam tử này, hưởng thụ hắn hôn, thô lỗ xoa nắn, thậm chí tàn nhẫn đặt nàng ở dưới thân, ra sức...
Nàng bỗng nhiên cả kinh, mình lại trở nên mê trai như thế, kia là Ác Ma tộc, xấu xí như lợn, ngươi xem da dẻ đỏ ngầu, sừng xấu xí, hai tay cường tráng, ôm nàng, nhất định sẽ làm cho nàng tràn ngập cảm giác an toàn.
Phi phi phi, Vân Hà tiên tử vội vã ôm đầu, lại hiểu lầm rồi!
Trong lòng nàng thở dài, sợ là mình đã yêu dã nam nhân Ác Ma tộc này rồi.
Bọn họ xuất phát về phía Thánh Sơn, nhưng một đường này xác thực không yên ổn, rất nhanh lại có một con kim hùng chạy ra, nhỏ đến chỉ cao khoảng 1 thước, nhìn qua cực kỳ đáng yêu, nhưng rất hung tàn, vừa lên liền vung hùng trảo, trảo ảnh hóa thành thực chất, như đao nhọn vót về phía mọi người.
Có điều cảnh giới của con kim hùng này không cao, bị Nhu yêu nữ bắt, cũng không có giết chết, mà dự định thu làm sủng vật.
Sau đó bọn họ lại gặp phải một con Thánh Lộc, thân lộc, nhưng từ cái cổ bắt đầu lại là thân người, dài ra một cái đầu người, còn có cánh tay, thực lực mạnh mẽ đến kinh người, ngay cả Lăng Hàn lấy ra Tiên Ma Kiếm cũng vô dụng, vẫn bị đánh cho thảm bại bỏ chạy.
Chênh lệch cảnh giới quá lớn, ngay cả Lăng Hàn cũng không biện pháp.
Bọn họ không thể làm gì khác hơn là lui, chạy trốn ba ngày ba đêm, con Thánh Lộc kia mới đình chỉ truy kích, rung hai cánh lên, bay trở lại.
- Xú lộc, Nữu nhất định phải ăn thịt ngươi!
Hổ Nữu kêu to oa oa, cực kỳ buồn bực.
Lăng Hàn lau mồ hôi lạnh, Tiên Ma Kiếm cũng không phải vạn năng, thực lực con Thánh Lộc kia quá mạnh mẽ, căn bản không cho Kiếm Khí của hắn quét trúng, Tiên Ma Kiếm lại sắc bén cũng vô dụng.
Trừ khi cấp bậc của nó đuổi tới thậm chí vượt qua con Thánh Lộc này, như vậy tự chủ kích hoạt, giết chết như giết gà.
Nếu không, vũ khí sắc bén như thế nào đi nữa cũng chỉ là một vật chết.
Hết cách rồi, quy tắc Tiên Vực trong Tiên Ma Kiếm không cách nào vận chuyển, cảnh giới trước sau duy trì nhất trí với Lăng Hàn.
Đương nhiên, nếu không có Tiên Ma Kiếm, bọn họ còn có thể trốn ra được, nhưng sẽ chết mấy người, thậm chí dùng đi vài món bảo vật bảo mệnh.
Bọn họ nghỉ ngơi mấy ngày, không thể không ăn một bữa, bổ sung thể lực tiêu hao, sau đó tiếp tục cố gắng, lần thứ hai đi Thánh Sơn.
Nhưng mà, thật giống như con Thánh Lộc kia nhìn chằm chằm bọn họ, lại ép lên, để bọn họ lần thứ hai thảm bại mà chạy.
Như thế hết lần này tới lần khác, bọn người Lăng Hàn dùng nửa năm thời gian cũng không thể đi vào núi, để mỗi người đều buồn bực.
Nếu như không thể rời đi nơi này, tuổi thọ của bọn họ nhiều nhất chỉ có tám trăm một ngàn năm, thật có thể lấy tay đếm ngày chết của mình đến.
Đường đường Lục Liên Hoàng giả, Đế giả, lại sẽ chết vì tuổi thọ khô cạn, cái chết này không cách nào nhắm mắt a.
Bọn họ tổng kết kinh nghiệm cùng giáo huấn, bất luận làm sao, lần này coi như tái ngộ Thánh Lộc, vậy trốn cũng phải chạy vào Thánh Sơn, nếu không cả đời cũng đừng nghĩ lên núi.
Quyết định chủ ý, bọn họ lần thứ hai xuất phát.
- Chậm!
Lăng Hàn đột nhiên khoát tay chặn lại, nghe được một chút động tĩnh.
Xa xa cự thảo tách ra, đột nhiên xông tới một đoàn người.
- Bạo Vũ Kiếm Hùng!
Ánh mắt của Vân Hà tiên tử hơi co rút lại, không nghĩ tới đối phương lại đến.
Cái này cũng là bọn họ bị nhốt ở đây nửa năm, bằng không tất cả thuận lợi, bọn họ đã sớm đạt được bí mật của chiến giáp rời đi.
Ánh mắt của Lăng Hàn chăm chú vào trên người một người khác, đây là một Ác Ma tộc một sừng, vóc người khôi ngô, cái đuôi thỉnh thoảng co rúm một hồi, đảo loạn không khí, hiện
ra một mảnh hỗn độn.
Thực lực của người này cực kỳ mạnh.
- Ha ha ha ha, không nghĩ tới chúng ta lại gặp mặt?
Bạo Vũ Kiếm Hùng cười to, nhưng âm thanh rất lạnh lùng.
Nguyên bản Bạo Vũ Gia Tộc cũng không có hứng thú quá lớn với “cổ mộ” này, tuy có người nói là Tổ Vương mộ, nhưng Tổ Vương chính là Bất Tử Bất Diệt, trên đời này từ đâu tới nhiều Tổ Vương mộ như vậy?
Cho nên mới chờ có nhân vật thủ lĩnh như Bạo Vũ Kiếm Hùng xuất hiện, đi tới thăm dò tình huống, nếu Bạo Vũ Kiếm Hùng không thể giải quyết được, sẽ về gia tộc mời nhân vật càng mạnh hơn ra tay.
Còn không có đi vào liền bị người đánh ra, điều này làm cho Bạo Vũ Gia Tộc phẫn nộ.
Ác Ma tộc một sừng đứng ra, ánh mắt quét qua đám người Lăng Hàn, lạnh nhạt nói:
- Ác Ma tộc này lưu lại, những người khác tất cả đoạn một tay, có thể lăn!
Đám người Vân Hà tiên tử đều giận dữ, ngươi cũng quá ngang ngược đi.
- Hừm, các ngươi muốn chết phải không?
Trong mắt Ác Ma tộc một sừng kia loé ra hung quang, làm người kinh hãi, để mọi người đều cảm thấy ngực khó chịu, khó chịu đến muốn thổ huyết.
Thực lực của người này quá mạnh mẽ, nói không chắc chính là cường giả Bát Liên.
- Không muốn ta hối hận, thì mau cút!
Ác Ma tộc một sừng uy nghiêm đáng sợ nói.
Vẻ mặt của Lăng Hàn nghiêm nghị, Ác Ma tộc này cực kỳ mạnh mẽ, không thể khinh thường.
Hắn cười ha ha nói:
- Ta nơi nào trêu chọc các ngươi?
- Thân là Ác Ma nhất tộc, lại xen lẫn với những Thiên Sứ tộc xấu xí này, mất hết mặt của chúng ta!
Ác Ma tộc một sừng lạnh lùng nói.
- Loại bại hoại như ngươi, ta từ trước đến giờ chỉ có một loại biện pháp.
Hắn dừng một chút, đằng đằng sát khí nói:
- Chết!
Lăng Hàn nhún vai:
- Nhưng mà ta vẫn không có sống đủ a.
- Ngươi là tự mình muốn chết!
Ác Ma tộc một sừng trực tiếp giết ra, một tay ghìm xuống, nhất thời có vô số lưu tinh rơi rụng, cực kỳ đáng sợ.
Lăng Hàn âm thầm gật đầu, thứ này xác thực rất mạnh mẽ, nhưng so với con Thánh Lộc kia liền kém xa lắm.
Hắn lấy ra Tiên Ma Kiếm đón nhận, xoạt, một đạo kiếm khí xẹt qua bầu trời, đùng đùng đùng đùng, Lưu Tinh đập về phía Lăng Hàn nhất thời dồn dập bạo nát, những cái còn lại đánh vào mặt đất, chấn động đến đại địa không ngừng run rẩy.
- Hả?
Ác Ma tộc một sừng nhìn kiếm trong tay Lăng Hàn, ánh mắt trở nên nóng rực.
- Hảo kiếm!
- Cho dù tốt cũng không có quan hệ tới ngươi!
Lăng Hàn cười ha ha, vung kiếm mà tới.
- Rơi vào trong tay loại cặn bã như ngươi quả thực là minh châu long đong.
Ác Ma tộc một sừng cười nhạo, hắn đánh ra chưởng chưởng, đương nhiên sẽ không để Tiên Ma Kiếm hoặc Kiếm Khí chém ra đụng tới thân thể, chỉ lấy lực lượng chấn kích.