Thiên Tôn chi uy không thể phạm, Lăng Hàn chủ động khiêu khích một vị chuẩn Thiên Tôn, như vậy dù bị giết, Lâm gia cũng không thể nói cái gì, đây là tự tìm. Mà lấy thực lực của Vân Hạo Dưỡng, chỉ cần Lăng Hàn có một lần sai lầm, vậy thì sẽ lâm vào tình cảnh vạn kiếp bất phục.
Lăng Hàn cười nói:
- Ta sẽ tận lực không chết.
Đại Hắc Cẩu liếc mắt:
- Nếu ngươi chết, Cẩu gia sẽ nghĩ biện pháp thay ngươi nhặt xác.
- Thật đúng là cám ơn ngươi.
Lăng Hàn cắn răng nói, gia hỏa này không thể nói lời hữu ích sao?
Đại Hắc Cẩu vỗ vai Lăng Hàn:
- Tiểu tử, ngươi mới tu luyện bao nhiêu năm, hiện tại cũng sắp có thể sánh vai với chuẩn Thiên Tôn, làm gì nóng lòng cầu thành? Chúng ta vẫn là từng bước một tới đi.
Lăng Hàn cũng biết Đại Hắc Cẩu nói có lý, xem như ở Viêm Sương Vị Diện, người tiến lên chuẩn Thiên Tôn vị nhanh nhất cũng bỏ ra hơn một trăm tỷ năm. Lăng Hàn chỉ bất quá tu luyện một trăm triệu năm, liền miễn cưỡng có thể sánh vai với chuẩn Thiên Tôn, đây là sự tình vạn cổ không có, nhanh đến mức không thể mau hơn nữa.
Thế nhưng mà trong lòng của hắn có một loại cảm giác áp bách, không chỉ là Thiên Sinh, Hà Vũ Phong, Phong Tình Thiên Tôn,… áp lực càng lớn là đến từ Cuồng Loạn.
Sự tình ở Tiên Vương mộ địa nói cho hắn biết, Cuồng Loạn không chỉ ở chính diện tiến công, nó sẽ còn vận dụng mưu trí.
Giá trị vũ lực nghịch thiên liền đã để cho người ta khó ngăn cản, hiện tại lại còn có thể vận dụng mưu trí, đối thủ như vậy thật là đáng sợ.
Lần này là Tiên Vương mộ địa, lần sau sẽ là cái gì?
Cuồng Loạn từ đầu đến cuối ở vào thế công, ý vị này, chỉ cần nó thành công một lần, như vậy Viêm Sương Vị Diện liền xong đời, mà dưới phản ứng dây chuyền, toàn bộ Nguyên Thế Giới cũng rơi vào tay Cuồng Loạn.
Đại Hắc Cẩu cũng biến thành chững chạc đàng hoàng:
- Tốt, nếu như ngươi bị bắt, Cẩu gia sẽ nghĩ biện pháp cứu ngươi ra.
Lăng Hàn cười cười, bắt đầu nghỉ ngơi dưỡng sức.
Trong đầu hắn trào lên quá trình chiến đấu với Vân Hạo Dưỡng, một là nghiên cứu chiến thuật của đối phương, hai là nhìn xem có thể từ đó tìm tới thời cơ đột phá hay không.
Chỉ là đạt tới chuẩn Thiên Tôn, trong lúc phất tay đều là diệu chiêu, nào có vết tích lần theo?
Lăng Hàn thở dài, quyết định tìm Vân Hạo Dưỡng tái chiến.
Hắn làm việc quyết đoán, lại giết trở về.
- Vân Hạo Dưỡng, đến chiến!
Hắn đi tới cổng Vân gia khiêu chiến.
- Ngươi còn dám tới?
Vân Hạo Dưỡng hừ một tiếng, vừa mới cụp đuôi đào tẩu, nhanh như vậy lại trở về rồi?
Thật sự là ăn không đủ giáo huấn sao?
Hắn quả quyết giết ra, không nói hai lời, trực tiếp xuất thủ trấn áp.
Chỉ cần Vân Hạo Dưỡng không thả đại chiêu, Lăng Hàn bằng vào Bất Diệt Tiên Vương Thể đủ để ứng phó, nhiều lắm là thụ một chút vết thương nhỏ. Bất quá, khi Vân Hạo Dưỡng tế ra đại, Lăng Hàn liền biết mình không thể địch nổi, trước tiên nhanh chân bỏ chạy.
Hắn cùng Vân Hạo Dưỡng tiêu hao, ba ngày hai đầu liền giết tới Vân gia khiêu chiến.
Có đôi khi khoảng cách xa một chút, muốn mười ngày mới đi một lần, đó là bởi vì hắn bị thương nặng, có lúc thì cách mấy canh giờ liền giết trở về, đó là bởi vì Vân Hạo Dưỡng phóng đại chiêu thời gian quá nhanh, để Lăng Hàn sớm liền chạy ra.
Đánh tới đánh lui như vậy, thời gian nửa năm nhoáng một cái liền qua.
Mặc dù Lăng Hàn không thể công phá Vân gia, nhưng Vân gia cũng không có bắt được hắn, mà bởi vì Lăng Hàn, người Vân gia căn bản không dám ra ngoài một bước, sợ bị hắn nửa đường chặn giết.
Đường đường thế lực Thiên Tôn, thế mà bị ép làm rùa đen rút đầu?
Cái này khiến Vân gia từ trên xuống dưới đều cực kỳ phẫn uất, nhưng ai bảo Lăng Hàn quá yêu nghiệt, tốc độ cũng không chậm hơn Vân Hạo Dưỡng nhiều, ngay cả Vân Hạo Dưỡng cũng không làm gì được hắn, đuổi
Lăng Hàn đi là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng muốn trấn áp Lăng Hàn, nhưng là nằm mơ.
Vân Hạo Dưỡng không phải là không có thử qua truy kích Lăng Hàn, nhưng chỉ cần không thả đại chiêu, hắn liền không làm gì được Lăng Hàn, nhưng phóng đại chiêu, lại cần thời gian đến chuẩn bị, chút thời gian ấy lại đủ để cho Lăng Hàn bỏ trốn mất dạng.
Chuẩn Thiên Tôn xuất thủ, thế mà từ đầu đến cuối bắt không được một Tiên Vương tầng tám?
Tin tức truyền ra, tất cả mọi người hãi nhiên.
Lần trước thời điểm cùng Hà Vũ Phong giao thủ, Lăng Hàn vẫn không chịu nổi một kích, mặc dù thất phu giận dữ, cũng làm cho Hà Vũ Phong chảy máu, nhưng chênh lệch lớn như thế nào ai cũng rõ.
Hiện tại thế nào, ròng rã nửa năm thời gian, chỉ thấy Lăng Hàn khiêu khích Vân gia, nhưng không thấy Vân gia bắt được hắn, muốn nói là Vân Hạo Dưỡng nhường, sợ rằng sẽ không ai tin tưởng?
Thật là đáng sợ, chỉ tăng lên một cảnh giới, chiến lực liền lật ra vô số lần.
Bọn hắn lại không để ý đến tác dụng của Tiên Ma kiếm, nếu không có thanh Thiên Tôn Bảo Khí này, Lăng Hàn gặp được Vân Hạo Dưỡng cũng chỉ có phần lập tức đào tẩu, căn bản không có tư cách địch nổi.
Coi như thế, Lăng Hàn cũng xác thực đủ ngưu bức, khiến cho một vị chuẩn Thiên Tôn chỉ có thể ở trong gia tộc phòng thủ, thử hỏi còn có Tiên Vương nào có thể làm được?
Nhưng mà, Lăng Hàn lại tuyệt không hài lòng.
Hắn một mực khiêu chiến Vân Hạo Dưỡng, như đùa lửa, mục đích là vì mượn tay đối phương đột phá tầng chín, nhưng nửa năm trôi qua, hắn lại không hề đạt được, hoàn toàn không nhìn thấy hi vọng đột phá, cái này khiến hắn có chút buồn bực, càng có một ít bực bội.
Lại đến!
Hắn theo thường lệ lại đi Vân gia khiêu chiến, mà Vân Hạo Dưỡng cũng bất đắc dĩ ứng chiến.
- Ngươi là muốn mượn tay bản tôn đột phá tầng chín a?
Đánh lâu như vậy, Vân Hạo Dưỡng tự nhiên cũng phát hiện dụng ý của Lăng Hàn, nếu không một lần lại một lần khiêu khích liền không có ý nghĩa. Trong mắt hắn chớp động lên hàn mang, một Tiên Vương lại dám lấy mình làm đá mài dao, đây là cuồng ngạo đến cỡ nào, lại xem thường hắn đến cỡ nào?
Lăng Hàn nhoẻn miệng cười:
- Bị ngươi nhìn ra?
- Ngươi căn bản không thể nào làm được!
Vân Hạo Dưỡng cười lạnh.
- Suy cho cùng, thiên chi cực số! Mặc dù bản tôn thừa nhận ngươi yêu nghiệt, nhưng tầng chín lại cần công phu mài nước, tiêu tốn một tỷ chục tỷ năm cũng xem như ngắn, một kỷ nguyên cũng không dài, hơn nữa, thiên phú càng cao, thời gian đột phá cửa ải này càng dài.
- Ngươi căn bản chịu không đến lúc kia, cảnh giới cccbản tôn sắp củng cố, đến lúc đó chiến lực tăng vọt gấp bội, giết ngươi như giết gà!