Đại Hắc Cẩu không khỏi cảm thấy đáng tiếc, nó luôn rất tham.
Một ngày trôi qua rất nhanh, tranh tài tiếp tục.
Lăng Hàn cũng không nhìn thấy Ngô Hạo Dương, cũng không biết gia hỏa này tỉnh lại chưa, hay cảm thấy mất mặt, không mặt mũi nào ra gặp người.
Hắn không quan tâm, hiện tại mục tiêu của hắn là thu hoạch được Thất Sát Thất Bạo đan.
Tiến vào Thiên Tôn Bảo Khí, tranh tài rất nhanh liền tiếp tục.
Năm người, đoạt bốn vị trí.
Ngắn ngủi giằng co, hỗn chiến lập tức bộc phát.
Lăng Hàn cũng không có bị nhằm vào, bởi vì hắn không phải Ngô Hạo Dương khí lực “vô địch”, cũng không giống Ngô Hạo Dương hùng hổ dọa người, bởi vậy bốn người Đồ Thạch cũng rất giảng quy củ.
Một ngày hỗn chiến, Đồ Thạch thành cái thứ hai bị loại.
Sắc mặt của hắn rất khó coi, kỳ thật cũng không thể nói thực lực của hắn không bằng, mà là vừa vặn đánh tới lúc kia, hắn bị đánh bay ra ngoài, kết quả thời điểm chạy trở về, đồng hồ cát đã chảy hết.
Tựa như Ngô Hạo Dương hôm trước, không phải vấn đề thực lực, càng nhiều hẳn là vận khí quá kém.
Hiện tại còn thừa lại bốn người, chỉ cần lại đào thải một cái, lần tranh tài này liền kết thúc.
Sẽ là ai chứ?
Nghỉ ngơi một ngày, ngày tranh tài cuối cùng tiếp tục tiến hành.
Tứ đại cường giả giằng co một lúc, chia làm hai đoàn kích giết, Lăng Hàn chiến Thích Trường Quân, mà Chu Nghiên thì chiến Thiết Băng Hà.
Chỉ cần trong bọn họ có một người bị thua, ba người còn lại liền có thể trổ hết tài năng.
Nhưng mà dùng năng lực của bọn hắn, vận chuyển Thiên Tôn pháp một ngày cũng không có vấn đề, ở dưới trạng thái như vậy, bọn hắn đều cơ hồ là tồn tại chiến lực vô song, ai cũng không áp chế nổi ai.
Bởi vậy, một ngày sắp kết thúc, nhưng bốn người lại kịch chiến như cũ.
Hạt cát chỉ còn lại có hơn mười hạt mà thôi.
Bốn người không còn cầu đánh bại đối phương, mà bỏ mục tiêu vào trên ghế, nhao nhao xung kích.
Chín hạt.
Bành, bành, bành, bốn người đối oanh, đã không còn là hai hai kịch chiến, mà là bốn người hỗn chiến, chỉ cần chiến lực của ai có chút không bằng liền sẽ bị đánh bay ra ngoài, tự nhiên là bị đào thải.
Đã đến mức này, ai muốn đổ ở một khắc cuối cùng?
Bốn người ai cũng tuyệt chiêu xuất hiện nhiều lần, căn bản không quan tâm là ai, chỉ cần bị đánh bay ra ngoài một cái là được.
Bảy hạt, năm hạt, ba hạt!
Thời điểm chỉ còn lại có một hạt cát, bọn hắn ai cũng hổ gầm một tiếng, toàn lực oanh ra đại chiêu.
Bành, một đạo ba động khủng bố phun trào, một bóng người cuối cùng bị đánh bay ra ngoài, ba người còn lại lập tức đoạt vị trí.
Một hạt cát cuối cùng rơi xuống, tranh tài kết thúc.
Quang ảnh lóe lên, có người bị đá ra.
Là Thiết Băng Hà.
Nói cách khác, người thắng sau cùng là... Lăng Hàn, Chu Nghiên cùng Thích Trường Quân.
Xoát xoát xoát, ba người cũng từ trong Thiên Tôn Bảo Khí bay ra.
- Rất tốt, rất tốt.
Tên Thiên Tôn kia ở một bên cười gật đầu.
- Chúc mừng các ngươi một đường giết ra, đây là ban thưởng của các ngươi, hi vọng các ngươi có thể giết càng nhiều đại quân của Cuồng Loạn.
Hắn lấy ra một cái bình đan, trước về phía Lăng Hàn.
Lăng Hàn tiếp nhận nói:
- Tạ ơn đại nhân.
Tên Thiên Tôn kia mỉm cười đáp ứng, hắn cũng không dám khinh thường ở trước mặt Lăng Hàn, đối phương có khả năng không cần bao lâu liền có thể ở mặt chiến lực đuổi ngang mình, có lẽ tiếp qua mười mấy ức năm, liền đến phiên hắn trái lại gọi đối phương đại nhân.
Cho nên, hiện tại chính là thời điểm kết thiện duyên.
Vì cái gì phát ban thưởng cho Lăng Hàn đầu tiên, cái này đương nhiên cũng là có cân nhắc.
Cái thứ hai cầm được ban thưởng chính là Chu Nghiên.
- Chu tiền bối vì Nguyên Thế Giới mà hi sinh, chúng ta đều vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên.
Tên Thiên Tôn kia trầm giọng nói.
Sắc mặt của Chu Nghiên nghiêm nghị, tiếp nhận bình đan:
- Nhất định sẽ không để cho gia tổ hổ thẹn!
Người thứ ba đương nhiên là Thích Trường Quân, tên Thiên Tôn kia vươn tay, đưa bình đan tới.
Xoát!
Đúng lúc này, chỉ thấy một vệt ánh sáng đột nhiên vẽ tới, tốc độ nhanh đến kinh người.
Ai
có thể nghĩ tới, lúc này lại có người đánh lén!
Tên Thiên Tôn kia phản ứng nhanh nhất, lấy tay vỗ tới đạo quang mang, nhưng khi bàn tay đập tới, tia sáng kia lại không chút nào bị ảnh hưởng tiếp tục bay vụt tới.
Ngô Hạo Dương.
Thấy cảnh này, tất cả mọi người thầm nói một cái tên.
Quả nhiên, quang ảnh hóa thành bộ dáng của Ngô Hạo Dương, hắn đưa tay, chộp tới đan bình trong tay tên Thiên Tôn kia.
Tê, gia hỏa này lại cưỡng đoạt Thất Sát Thất Bạo đan.
Tất cả mọi người chấn kinh đến tê cả da đầu, gia hỏa này cũng quá to gan lớn mật đi, lại dám giật đồ trong tay Thiên Tôn. Hơn nữa, đây chính là Ngoại Vực chiến trường, không tuân kỷ pháp... Có thể chém giết!
Chỉ là cái này quá ngoài dự đoán của mọi người, ai cũng không có đề phòng, Ngô Hạo Dương một chiêu thoảng qua tên Thiên Tôn kia, hắn đã thành công chín thành, tay lại trảo một cái, đan bình đã rơi vào trong tay hắn.
Hắn còn không vừa lòng, lại bắt tới Chu Nghiên, muốn đoạt một viên Bảo Đan.
- Hừ!
Lăng Hàn xuất thủ, đấm ra một quyền.
- Đợi ta đột phá chuẩn Thiên Tôn, lại đến chiến ngươi!
Ngô Hạo Dương thét dài một tiếng, cũng không ham chiến, xoay người rời đi.
- Không được chạy!
Tên Thiên Tôn kia nổi giận, quơ lấy cổ kính truy kích, nếu thật để cho Ngô Hạo Dương chạy, mặt của hắn cũng mất hết.
- Đan dược của ta!
Thích Trường Quân cũng giận tím mặt, đuổi theo.
Chỉ là tốc độ của Ngô Hạo Dương hiển nhiên nhanh hơn bọn hắn, hoặc là nói, khí lực của hắn quá biến thái, chỉ cần cẩn thận một chút, đừng bị Thiên Tôn Bảo Khí đánh trúng, hắn ở chỗ này liền vô địch… ngoại trừ Lăng Hàn.
Một lúc sau, chỉ thấy tên Thiên Tôn kia cùng Thích Trường Quân trở lại, sắc mặt ai cũng tái xanh.
Nhưng chuyện này không có dễ dàng kết thúc như vậy, Ngô Hạo Dương cũng quá không tưởng nổi, tên Thiên Tôn kia lập tức báo cáo, yêu cầu Ngô gia phối hợp, bắt Ngô Hạo Dương đưa tới, thực thi quân pháp.
Ngô gia đáp lại rất nhanh, nhưng cũng không nhằm vào Ngô Hạo Dương, mà là chuyển giao tới một đạo thần niệm của lão tổ Ngô Chí Hồng.
- Ha ha, tiểu gia hỏa thực biết hồ nháo.
Cũng chỉ là một câu như vậy mà thôi.
Đây là một vị Thất Bộ Thiên Tôn phán định việc này… hồ nháo.
Nếu là hồ nháo, cái kia còn có cái gì phải truy cứu?
Ai dám bốc lên phong hiểm đắc tội một vị Thất Bộ Thiên Tôn, đi bắt Ngô Hạo Dương?
Quy củ là dùng để phá hư, mà Thất Bộ Thiên Tôn liền có tư cách phá hư quy củ, chỉ cần Thất Bộ Thiên Tôn khác không lên tiếng, vậy hắn chính là trời, chính là đất, chính là luật pháp, chính là đạo lý.