Nếu như hắn có thể hao hết Thiên Tôn ký hiệu của Lăng Hàn, mà hắn còn có, như vậy bằng vào Thiên Tôn ký hiệu trợ giúp, hắn có thể lật về chênh lệch trên lực lượng, nói không chừng còn có thể thắng.
Đương nhiên, hắn tuyệt không có khả năng nghĩ đến, Lăng Hàn có Thiên Tôn ký hiệu số lượng nhiều đến hơn ba trăm, muốn hao hết Thiên Tôn ký hiệu của Lăng Hàn? Trước tiên cần phải hỏi hắn có thể gánh vác được Lăng Hàn cuồng oanh loạn tạc hay không.
Chu Hằng nhìn ở trong mắt, lại khoanh tay đứng nhìn, không hề có ý xuất thủ.
Hắn không xuất thủ, đám người Lâm U Liên, Tân Khí Hổ, Phong Vô Định đương nhiên cũng không thể xuất thủ, không thì chẳng phải bất kính với một vị cường giả Lục Bộ sao?
Khi đánh cho Nhạc Bác Dung mặt mũi bầm dập, lúc này Chu Hằng mới lên tiếng:
- Lăng Hàn, dừng tay, đây chính là Nhạc Bác Dung Nhạc đại nhân, tiền bối của ngươi!
Lăng Hàn thu tay lại, nói:
- Vâng, Chu tiền bối.
Tất cả mọi người im lặng, các ngươi rõ ràng là kẻ tung người hứng a, Chu Hằng đã sớm có thể ngăn trở, hết lần này tới lần khác còn chờ Nhạc Bác Dung bị đánh thảm mới mở miệng, cố ý đến không thể lại cố ý.
Nhạc Bác Dung cực kỳ chật vật, hắn thở phì phò, đây là tức ra a.
Hắn nhìn chằm chằm Lăng Hàn, trong ánh mắt như muốn phun lửa.
Với hắn mà nói, đây là vô cùng nhục nhã, đường đường cường giả Lục Bộ, thế mà bị bạo đánh, cái này để hắn làm sao có thể nhẫn?
Nhưng hắn lại có thể thế nào?
Lại đánh? Đánh không lại a, cảnh giới áp chế, rõ ràng Lăng Hàn chỉ có Tứ Bộ, nhưng hắn y nguyên không phải đối thủ.
Chỉ có thể nhịn.
Lăng Hàn nhìn Nhạc Bác Dung nói:
- Thật sự là không có ý tứ, mạo phạm Nhạc tiền bối.
Hắn còn làm một cái vái chào.
Sắc mặt của Nhạc Bác Dung thối đen, trước ngạo mạn sau cung kính, để hắn mặt mũi gì cũng không còn. Hắn hít một hơi thật sâu, ngàn vạn không thể bị Lăng Hàn cùng Chu Hằng làm lệch tiết tấu, hiện tại trọng điểm là đóng đinh tội danh của Lăng Hàn.
- Đừng nói sang chuyện khác, bản tôn yêu cầu bắt Lăng Hàn, ngươi nói thế nào?
Hắn nhìn chằm chằm Chu Hằng.
- Ta cũng đã nói, sự tình Lăng Hàn đã sớm nói cho ta, Lâm sư huynh, Sở sư đệ rõ ràng, mà ba người chúng ta cũng đã kiểm tra thức hải của hắn, tuyệt đối không có vấn đề.
Chu Hằng từ tốn nói, nhưng ngữ khí lại cực kỳ kiên định.
Sự tình Lục Bộ Thiên Tôn nhận định, ai có thể thay đổi được?
- Chu Hằng, ngươi là nhất định muốn bao che tên phản đồ này?
Nhạc Bác Dung lành lạnh nói.
- Sự tình chưa có kết quả, đừng nói quả quyết như thế.
Chu Hằng thì lộ ra mây trôi nước chảy.
- Lăng Hàn không phải phản đồ, trước kia không phải, bây giờ không phải, tương lai cũng không phải.
- Ha ha, Chu huynh lời ấy không khỏi quá mức rồi.
Tiếng cười vang lên, chỉ thấy một tên nam tử đi tới, ai cũng không có thấy rõ hắn đến cùng là từ đâu đến, giống như hắn nên ở chỗ này vậy.
Ánh mắt của Chu Hằng không khỏi xiết chặt:
- Vạn Ảnh!
Vạn Ảnh Thiên Tôn, Lục Bộ.
- Bản tôn cũng không thấy, hết thảy sự tình thế gian đều sẽ không phát sinh biến hóa.
Lại một thanh âm vang lên, đây là một lão ông tóc trắng, trên thân che lân giáp màu đỏ, sau lưng có cái đuôi dài hơn một trượng.
- Kim Tàm!
Biểu lộ của Chu Hằng lại trở nên ngưng trọng.
Kim Tàm Thiên Tôn, Lục Bộ, chân thân của hắn nghe nói là một con Kim Tàm, mà sau khi rảo bước tiến lên Thiên Tôn, hắn lại bắt đầu lột xác, một biến hóa rắn, hai biến hóa sói, ba biến hóa hổ, bốn biến hóa tượng, năm biến hóa Phượng, sáu biến hóa Long.
Lại có thể một biến, hắn liền có thể rảo bước tiến lên Thất Bộ, trở thành mạnh nhất thế gian.
Đây là một đối thủ cực kỳ mạnh mẽ, ngay cả Chu Hằng cũng không dám nói mình có thể thắng dễ dàng, bởi vì đối phương cũng chỉ kém một cước liền có thể bước vào
Thất Bộ.
Kim Tàm Thiên Tôn này nhìn qua già như vậy, là bởi vì hắn tu luyện Kim Tàm Biến, thật muốn già đến có thể chết đi, thi thể kết kén, thời điểm phá kén chính là Thất Biến thân.
Cho nên, hắn càng già nua, thực lực của hắn ngược lại càng đáng sợ.
- Bản tôn đồng ý, bắt kẻ này, sưu hồn nhìn kỹ một chút!
Kim Tàm Thiên Tôn nói.
Chu Hằng đè ép lửa giận trong lòng, nói:
- Thức hải cực kỳ trọng yếu, còn cực kỳ yếu ớt, sưu hồn khó tránh khỏi sẽ làm bị thương đến Lăng Hàn, ảnh hưởng sau này hắn phát triển.
- Thì tính sao, bài trừ Cuồng Loạn dư nghiệt, đây không phải nên làm sao?
Nhạc Bác Dung chen lời nói.
Nên em gái ngươi a!
Lăng Hàn liền muốn lao lên, nhưng nhìn thấy Chu Hằng đưa mắt liếc ra ý, đành phải kiềm chế xuống.
- Nói không chừng, đành phải xin Thất Bộ đại nhân đến quyết định.
Chu Hằng sử dụng đòn sát thủ.
Không phải sau lưng mỗi Lục Bộ đều có một Thất Bộ, chí ít Nhạc Bác Dung, Kim Tàm Thiên Tôn cùng Vạn Ảnh Thiên Tôn đều không có.
Chu Hằng phát ra tín hiệu kì lạ, chỉ trong nháy mắt, liền cảm giác một cỗ áp lực cực kỳ đáng sợ giáng lâm.
Thất Bộ tới.
Tự nhiên là Lâm Lạc, hắn tới chỉ là một đạo phân thân, nhưng lấy Thất Bộ mạnh, phân thân cũng có thể trấn áp phần lớn Lục Bộ.
Nếu như chân thân của Lâm Lạc đến đây, dù nơi này hoàn cảnh đặc thù cũng không áp chế nổi hắn, Thất Bộ đã hoàn toàn nhảy ra thiên địa, chân chính siêu thoát, ở chỗ nào cũng có thể phát huy ra toàn lực, vị diện siêu cấp cũng không thể làm gì.
Nhưng bây giờ chỉ là một phân thân, không có khả năng cường đại như vậy, cảnh giới y nguyên bị áp chế đến Ngũ Bộ.
- Bái kiến Lâm đại nhân!
Tất cả mọi người khom mình hành lễ, ngay cả đám người Chu Hằng, Vạn Ảnh Thiên Tôn cũng không ngoại lệ.
Thất Bộ, đại biểu cho thiên địa, đại biểu cho đạo lý, đại biểu cho hết thảy.
Lâm Lạc gật đầu, vừa định nói chuyện, lại ngừng.
Ông, lại có khí tức đáng sợ giáng lâm.
Một cái, hai cái, ba cái, đều là phân thân của cường giả Thất Bộ.
Tân Phó, Xung Viêm, Phá Nhạc.
- Lâm huynh, vẫn là bắt kẻ này đi.
Tân Phó mở miệng.
Móa!
Lăng Hàn thầm mắng một tiếng, sau đó nhìn về phía Tân Khí Hổ, nói không chừng Tân Phó chính là Tân Khí Hổ gọi ra.
Lâm Lạc nhìn lướt qua nói:
- Bản tôn cho rằng, Lăng Hàn vô cùng có thể ở trong tương lai triệt để bình định Cuồng Loạn, cho nên, chúng ta nên tuyệt đối tín nhiệm hắn, đẩy mạnh hắn sớm ngày rảo bước tiến lên Thất Bộ.
- Sau khi đạt tới Thất Bộ, trợ giúp Cuồng Loạn đánh lén chúng ta sao?
Xung Viêm Thiên Tôn cười lạnh, hắn giống như Lâm Lạc, là đến từ hai thời đại, hai Nguyên Thế Giới, đối với hắn không hề có kính ý.