Lăng Hàn ngẫm nghĩ, đi vào đường hầm chiến trường phụ.
Rời khỏi chiến trường vực ngoại đã rất lâu, hắn nên đi xem, hơn nữa có một ít nợ cũ vẫn chưa thanh toán.
Khi Lăng Hàn đến tiền tuyến vừa lúc gặp quân Cuồng Loạn công kích, một mảnh đen kịt như dời núi lấp biển.
Bên Huyền Mạc vị diện người người đều hết sức căng thẳng. Quân Cuồng Loạn ngày từng ngày mạnh hơn, còn bọn họ thì giảm bớt số người, cứ tiếp tục thế này sao mà được?
Sau trận chiến này có bao nhiêu người sẽ vĩnh viễn không cách nào trông thấy ngày mai?
Bùm!
Bọn họ bỗng thấy một luồng sáng từ xa bay tới, vụt qua tường thành lao vào quân Cuồng Loạn.
Cảnh tượng làm họ da đầu tê dại, trong ánh sáng lấp lóe quân Cuồng Loạn từng người nổ tung thành mưa máu.
Thành phần quân Cuồng Loạn rất phức tạp, dưới từ chuẩn Thiên Tôn trên đến Lục Bộ, nhưng ánh sáng vụt qua đâu thì chuẩn Thiên Tôn hay Lục Bộ đều thành mưa máu.
Chỉ một kích, nguyên quân đoàn Cuồng Loạn bốc hơi, chỉ còn lại ít ỏi mười mấy người.
Cái này... đây là đại nhân vật nào ra tay? Kinh khủng thế.
Bọn họ nhìn phương xa, thấy một thanh niên đạp bầu trời đi tới, thân hình thon dài như chứa sức mạnh to lớn trấn áp khung trời vạn cổ, khiến người chỉ muốn quỳ lạy.
- Đó là...
- Lăng Hàn!
- Hắn trở lại!
Mọi người vừa hưng phấn vừa sợ hãi. Năm đó Lăng Hàn một kích diệt chín mươi phần trăm quân Cuồng Loạn, hiện giờ vương giả trở về, thực lực mạnh hơn một bậc, một kích giải quyết trọn ổ. Trợ thủ như vậy đương nhiên khiến người hưng phấn, nhưng cũng làm người ta sợ. Quá mạnh, còn ai có thể chế ngự được hắn?
Nhưng nhiều người vẫn ôm ý tưởng lạc quan, năm xưa Lăng Hàn bị năm người Xung Viêm buộc rời đi, hiện giờ hắn trở về, có tình có nghĩa như thế làm sao hại đồng bào được.
Lâm U Liên lên tiếng chào trước:
- Lăng huynh, đã lâu không gặp!
Ngô Hạo Dương gật đầu chào:
- Lăng huynh!
Trước sức chiến đấu vô địch của Lăng Hàn làm Ngô Hạo Dương phải gọi một tiếng Lăng huynh.
Bạch Mễ Phạn nhảy cẫng lên muốn ôm Lăng Hàn:
- Đại ca!
Lăng Hàn vội đẩy đối phương ra:
- Biến đi, không thấy tởm sao!
Tân Khí Hổ không nói chuyện, chỉ nhìn Lăng Hàn.
Lăng Hàn cũng nhìn Tân Khí Hổ, mắt hắn rực cháy ngọn lửa:
- Bệnh hổ, hôm nay phải tính sổ giữa chúng ta!
Tân Khí Hổ ra vẻ kinh ngạc hỏi:
- Giữa chúng ta có sổ nợ gì sao?
Sau đó Tân Khí Hổ gật gù:
- Cũng đúng, ngươi nợ ta nhiều nhân tình, cũng nên trả lại.
Con ngươi Lăng Hàn co rút:
- Hả?
Cái tên này da mặt còn dày hơn hắn.
Lâm U Liên lên tiếng:
- Lăng huynh đúng là nên cảm tạ Tân huynh.
Là sao?
Lăng Hàn nhìn Lâm U Liên, hắn luôn ôm hảo cảm và cảm kích rất lớn với Lâm gia. Nếu lúc trước không có Lâm gia nhiều lần giúp đỡ có lẽ Lăng Hàn đã không sống đến ngày nay, ít nhất sẽ không có sức chiến đấu vượt đỉnh Thất Bộ nhanh như vậy. Nên Lăng Hàn vui lòng nghe Lâm U Liên nói chuyện.
Lâm U Liên cười áy náy với Lăng Hàn:
- Ta cũng mới biết gần đây thôi, Tân huynh luôn nhằm vào Lăng huynh thật ra là vì mấy vị Chí Tôn nhóm gia phụ sắp xếp.
Lăng Hàn trầm giọng hỏi:
- Tại sao?
Lâm U Liên trả lời:
- Vì thiên tài như Lăng huynh phải cho áp lực đủ lớn mới khiến huynh hăng hái tiến lên trước, luôn giữ động lực.
Lăng Hàn ngạc nhiên, thật sự như vậy sao?
Lâm U Liên bổ sung thêm:
- Lăng huynh ngẫm kỹ lại đi, tuy Tân huynh nhiều lần bức ép nhưng có lần nào khiến huynh rơi vào tuyệt cảnh?
Lăng Hàn ngẫm nghĩ, nếu nói Tân Khí Hổ chèn ép hắn ban đầu là khiến hắn chấp hành kế hoạch chém đầu. Nhưng vì Lăng Hàn nắm giữ năng lực xuyên qua vị diện, nhiệm vụ này có kinh không hiểm. Nhưng vì có thuộc hạ của Cuồng Loạn ở bên cạnh nội ứng khiến hắn suýt bị Cuồng Loạn oanh sát.
Lâm U Liên tiếp tục tẩy trắng cho Tân Khí Hổ:
- Lăng huynh nên biết lúc nhóm Xung Viêm đại nhân quyết định huynh là phản đồ thì Tân Phó đại nhân đầu phiếu chống.
Đúng thật, hành động của Tân Khí Hổ hơi mâu thuẫn. lúc trước Lăng Hàn kịch chiến với Phong Vô Định từ bỏ phòng
ngự, mặc người oanh kích. Nhưng Tân Khí Hổ dời đi công kích, khi đó gã có đánh chết Lăng Hàn cũng có thể chối là không kịp rút tay về.
Không đúng!
Lăng Hàn nhìn Tân Khí Hổ:
- Ngươi lần đầu tiên đánh với ta đúng là tràn ngập sát ý, cái này tuyệt đối không giả.
Tân Khí Hổ mỉm cười nói:
- Lúc đó đúng là muốn giết ngươi, cũng vì chuyện này nên sau đó Lâm Lạc đại nhân tìm ta, hỏi ta có đồng ý hỗ trợ chấp hành kế hoạch không. Ta đồng ý, nhưng nói với Lâm đại nhân nếu ta tham gia tuyệt đối không nương tay, lúc nên ra tay thì sẽ không nương tình, nếu không làm vậy tì chỉ nuôi dưỡng ra cặn bã. Nếu không sánh bằng Tân Khí Hổ ta thì dựa vào cái gì cứu Nguyên Thế Giới?
Tân Khí Hổ khoanh tay trước ngực, bộ dạng vênh váo.
Lăng Hàn không nói gì thêm, trong lòng hắn đã tin, điều này mới giải thích tại sao lập trường của Tân gia rất mâu thuẫn. Hơn nữa nhờ Tân Khí Hổ mà Lăng Hàn tích lũy động lực không có cuối, không thì tiến cảnh tu vi không mau như vậy.
Nhưng bộ dạng của Tân Khí Hổ thật đáng đánh.
Lăng Hàn lạnh lùng nói:
- Ta không tin!
Ầm!
Lăng Hàn phát ra khí thế vô tận, sát ý âm trầm, nếu là thực chất sẽ khiến người đau nhức khắp mình.
Nên biết người ở đây đều là Thiên Tôn, bọn họ mà còn thấy toàn thân như bị đao cắt đủ biết thực lực của Lăng Hàn mạnh đến mức nào, sát ý đậm bao nhiêu.
Tân Khí Hổ biến sắc mặt, tuy gã có sức chiến đấu Thất Bộ nhưng không phải Thất Bộ Chí Tôn, khí lực không đến bất tử bất diệt.
Phong Vô Định chết thì Tân Khí Hổ cũng có thể chết.
Tân Khí Hổ cao giọng quát:
- Lăng Hàn, đã đến lúc này rồi ta không cần thiết lừa ngươi!
Lăng Hàn xông lên:
- Ai quan tâm ngươi lừa hay không, làm ta khó chịu thì nên nhận lấy hậu quả!
Bùm!
Tốc độ của Lăng Hàn quá mau, trong phút chốc tạc nổ không gian sau lưng hắn.
Chớp mắt Lăng Hàn đã xuất hiện trước mặt Tân Khí Hổ, một đấm đánh qua.
Bùm!
Tân Khí Hổ bị đánh bay ra ngoài, dù gã có được sức chiến đấu Thất Bộ thì sao, vẫn chưa đến đỉnh Thất Bộ. Hơn nữa tới đỉnh Thất Bộ thì thế nào? Mạnh như đám Xung Viêm còn bị Lăng Hàn đè đầu.
Lăng Hàn đuổi theo, sát ý hóa thành thực chất, tay phải vươn ra, lực lượng vô tận ngưng tụ hóa thành trường kiếm đâm vào Tân Khí Hổ.
Tân Khí Hổ tái mặt, gã không đỡ được chiêu này.
Nhưng không đỡ được cũng phải ngăn lại, nếu không chỉ có đường chết.
Tân Khí Hổ thét dài, dốc hết sức đánh ra, bí pháp, vị diện cấp bậc hạ, cao đẳng, có gì dùng cái đó, đã bất chấp tất cả. Nếu không còn mạng sống thì mọi việc cũng xong.