Con khỉ ngẫm nghĩ, lắc đầu:
- Vẫn chưa thoát khốn, nói ra tên thật thì tổn hại uy danh của Lão Tôn, ngươi gọi ta là Tôn Hầu Tử đi.
Họ Hầu lại là có khỉ, gọi là Tôn Hầu Tử cũng đúng.
Lăng Hàn nhe răng cười nói:
- Ta gọi ngươi là Hầu ca đi?
Dường như con khỉ có thực lực rất kinh người, kêu một tiếng Hầu ca không chịu thiệt.
Tôn Hầu Tử ngước nhìn Lăng Hàn, hơi bất ngờ:
- A?
Những huynh đệ ngày xưa cũng hay kêu nó là Hầu ca, tiếc rằng sau trận đại loạn đó giờ còn được mấy người sống?
Tôn Hầu Tử chợt nổi hứng đề nghị:
- Tiểu tử, chúng ta kết bái đi?
Hả? Kết bái với con khỉ?
Khóe môi Lăng Hàn co giật, cảm giác như nằm mơ.
Con khỉ tức giận, mắt bắn ra tia sáng rất đáng sợ:
- Như thế nào? Ngươi ghét bỏ Lão Tôn?
Lăng Hàn lấy lại tinh thần, có vẻ như con khỉ rất nhạy cảm, ưm, phù hợp tính cách khỉ nôn nóng, biến sắc mặt rất nhanh.
Lăng Hàn cười nói:
- Đâu có, ta chỉ bị giật mình vị niềm vui bất ngờ thôi.
Tôn Hầu Tử liền cười, đúng là thay đổi rất nhanh:
- Đúng rồi, kết bái với Lão Tôn toàn là kẻ ghê gớm.
Lăng Hàn là loại người quyết định liền làm, hắn xoay người hướng về cùng một hướng với Tôn Hầu Tử, quỳ xuống dập đầu.
Tôn Hầu Tử gật nhẹ đầu xem như quỳ lạy.
- Tốt lắm, chín lạy xong rồi chúng ta là huynh đệ.
Tôn Hầu Tử tạm dừng, nhìn hướng Lăng Hàn:
- Huynh đệ, ngươi tên là gì?
Kết bái kiểu này thật là hồ đồ, không biết tên mà đã lạy?
Lăng Hàn trả lời:
- Lăng Hàn.
Tôn Hầu Tử nói:
- Huynh đệ, thực lực của ngươi hình như không được tốt lắm.
Con khỉ cau mày như muốn vò đầu bứt tai.
Thật là một người tính cách thành thật, a không, là con khỉ tính cách thành thật, bản thân bị trấn áp mà đã sốt ruột thay cho Lăng Hàn.
Lăng Hàn gật đầu nói:
- Mới bắt đầu tu luyện.
Tôn Hầu Tử hỏi:
- Ngươi tu luyện công pháp gì?
Lăng Hàn lắc đầu nói:
- Không có.
Con khỉ lộ ra vẻ kinh ngạc, nó hoàn toàn khai hóa trí tuệ nên biểu tình rất phong phú.
Tôn Hầu Tử nhìn Lý Thất Dạ:
- Không tu luyện công pháp, chẳng lẽ ngươi tu luyện bằng cách nguyên thủy nhất?
Oong!
Đôi mắt Tôn Hầu Tử bắn ra tia sáng quét Lăng Hàn từ trên xuống dưới:
- Thế mà ngươi tu luyện đến cực hạn được, ui chà, huynh đệ, ngươi rất bất phàm. Ưm, sức sống sinh mệnh thân thể rất mạnh, hèn gì ngươi tu đến mức tận cùng.
Tôn Hầu Tử rất vui vẻ, nhe răng cười nói:
- Không uổng là huynh đệ của Lão Tôn ta, có phong thái năm xưa của Lão Tôn! Huynh đệ, Lão Tôn dạy cho ngươi bộ công pháp, ngày xưa Lão Tôn ăn cắp nó, tiếc rằng lúc trộm vào tay thì Lão Tôn không cần nữa, giờ cho ngươi được lợi.
Lòng Lăng Hàn run lên, công pháp tu luyện!
Lăng Hàn vẫn luôn nghi ngờ dùng quyền pháp tu luyện không phải đường ngay, quả nhiên có công pháp.
Lăng Hàn nói:
- Đa tạ hầu ca.
Tôn Hầu Tử tùy tiện nói:
- Người một nhà, cảm ơn cái gì.
Tôn Hầu Tử há mồm phun ra các chữ phù màu vàng bay hướng Lăng Hàn, chui vào trán hắn.
Ong ong ong ong ong!
Người Lăng Hàn rung lên, trong thức hải sinh ra sóng gợn biến ra các chữ cổ xưa.
Lăng Hàn không biết những chữ cổ xưa này nhưng hắn xem hiểu, rất kỳ lạ.
Vượt qua chữ viết?
Lăng Hàn thầm gật gù, đây là một loại công minh tinh thần.
Một lúc sau chữ biến mất, nhưng Lăng Hàn biết hắn đã nắm giữ công pháp, một bộ công pháp thích hợp thế giới này. Tiếc rằng giờ không phải lúc mặt trời mới mọc, không thể tu luyện.
Tôn Hầu Tử nghiêm túc nói:
- Huynh đệ, lai lịch của bộ công pháp này kinh người, ngươi không thể truyền dạy cho ai, thậm chí không thể để người biết ngươi tu luyện công pháp gì, nếu không sẽ mang đến nguy hiểm lớn cho ngươi.
Tim Lăng Hàn rớt cái bịch, tuy mới quen nhưng hắn đã hiểu thấu tính cách đại ca này thẳng ruột ngựa, là con khỉ thành thật.
Lăng Hàn thận trọng gật đầu nói:
- Ta biết.
Không quên càu nhàu:
- Hơn nữa ta cũng không biết tên của môn phái này.
Lăng Hàn ngừng một lúc, nói tiếp:
- Hầu ca thật sự có thể thoát khốn?
Tôn Hầu Tử ngạo nghễ nói:
- Đương nhiên rồi, ngọn núi rách
nát này đè Lão Tôn lâu như vậy sao có thể đè cả đời.
Lăng Hàn không nói nữa, hắn thầm ghi nhớ chuyện này, chờ về sau thực lực cường đại sẽ giúp đỡ đại ca mới này thoát khốn.
Tôn Hầu Tử nghiêm túc nói:
- Ngươi có thể sử dụng công pháp này khi chiến đấu, sẽ có hiệu quả. Cụ thể là hiệu quả gì thì Lão Tôn không rành, vì Lão Tôn ngày xưa cũng không tu luyện nó. nghe nói công pháp này là tập cơ bản của bộ vô thương thiên công. Ngươi đừng coi thường nó, đặt nền móng cơ bản nghiêm ngặt thì mới lên đỉnh cao thượng vô thượng được.
Không có Tôn Hầu Tử quấy rối, Lăng Hàn hái được trân quả, hắn đi săn một con dê núi, rửa sạch nướng xong chia cho đàn khỉ.
Lăng Hàn ngủ một đêm trong sơn cốc, sáng sớm hôm sau hắn dậy thật sớm, khoanh chân ngồi chờ mặt trời mọc.
Đêm qua Tôn Hầu Tử chỉ điểm chi tiết tu luyện cho hắn, giúp Lăng Hàn hiểu thấu bộ công pháp này. Con khỉ tỏ vẻ khâm phục ngộ tính mạnh mẽ của hắn.
Khoảnh khắc mặt trời ló lên, Lăng Hàn vận chuyển công pháp rút đi lực lượng thiên địa hóa thành năng lượng của bản thân.
Bùm!
Người Lăng Hàn run nhẹ, vì năng lượng tuôn vào nhiều kinh người, gấp trăm lần lúc trước đánh quyền.
Lúc trước như suối nhỏ xô đẩy giờ thì như sông rộng chảy xiết, có lúc lũ dâng lên.
Mắt thường thấy cáu bẩn ứa ra từ lớp da hắn, rất hôi.
Sau nửa tiếng Lăng Hàn ngừng lại, mắt tràn đầy khó tin.
Hắn đã mở rộng kinh mạch thứ hai đến cực độ, không thể tiến thêm một bước không thì kinh mạch sẽ bị vỡ.
Quá khoa trương, ban đầu cần nửa tháng hắn mới đến đỉnh nhị mạch, vậy mà bây giờ hoàn thành chỉ trong một ngày.
A, hôi quá!
Lăng Hàn nhe răng, hắn bài tiết ra nhiều tạp chất bằng tổng hợp đợt trước.
Hết cách, lần này tiến bộ quá lớn.
Hắn vội vàng chạy ra sơn cốc, tìm nguồn nước tắm rửa. Dọc đường đi mấy con khỉ bịt mũi lộ vẻ ghét bỏ Lăng Hàn.
Ài, bị con khỉ xem thường.
Lăng Hàn tìm đến con sông, rửa sạch từ đầu đến chân sau đó về sơn cốc.
Tôn Hầu Tử kêu Lăng Hàn qua:
- Lão Tôn lại truyền một bộ quyền pháp, miễn cho ngươi sức chiến đấu quá yếu làm mất tiếng tăm của Lão Tôn. Cái này tên Hầu quyền, một nhánh trong Cửu Thú Tiên quyền, bí pháp truyền thừa huyết mạch của Lão Tôn. Nghe nói nó dung hợp Cửu Thú Tiên quyền hoàn toàn có uy lực vô cùng.
Bị Hầu ca xem thường làm Lăng Hàn không biết nên nói cái gì, hơn nữa học Hầu quyền từ con khỉ làm hắn cảm thấy rất hài.
Tôn Hầu Tử nghiêm túc nói:
- Ngưng tâm, tĩnh thần!