Thật ra thằn lằn màu đỏ rất hung tàn, đến mức này rồi còn không lùi, dường như muốn chịu đựng đến khi dùng hết năng lượng phù binh sau đó nuốt sống Lăng Hàn.
Mợ nó, có cần như vậy không?
Lăng Hàn không biết nên nói cái gì. Đối với hắn thì trạng thái lý tưởng nhất là phù binh hoàng kim đuổi thằn lằn màu đỏ đi, sau đó tổn hại nặng Lý Trường Đan, vậy là hắn sẽ nắm giữ quyền chủ động.
Lý Trường Đan cười lớn:
- Ha ha ha!
Lý Trường Đan liên tục ném đá buộc phù binh hoàng kim phải phân ra một phần lực lượng hóa giải, giảm bớt áp lực cho thằn lằn màu đỏ.
Chỉ cần thằn lằn màu đỏ câu giờ làm tiêu hao hết lực lượng của phù binh, vậy là Lý Trường Đan có thể thuận lợi thu thập tàn cục. Tin tưởng đến lúc đó thằn lằn màu đỏ cũng người đầy vết thương không chịu nổi một kích.
Nhưng Vương Giả đâu dễ đối phó vậy được.
Quả nhiên phù binh hoàng kim mãnh liệt sát phạt, rất nhanh thằn lằn màu đỏ toàn thân đẫm máu. Máu của nó quá hôi, Lăng Hàn không kiềm được bịt mũi, dường như ngửi nhiều sẽ bị trúng độc.
Con thằn lằn to này sợ chiến, lòng tham bắt mồi không đánh lại bản năng sinh tồn, nó bắt đầu lùi.
Bây giờ muốn chạy?
Lăng Hàn nổi giận, hắn điều khiển phù binh hoàng kim truy sát nó.
Nếu thằn lằn màu đỏ sớm chạy trốn có lẽ còn chút xíu cơ hội, vì khoáng động địa hình phức tạp, chỉ cần cắt đuôi Lăng Hàn là mối uy hiếp từ phù binh hoàng kim tự động biến mất.
Giờ thì thằn lằn màu đỏ bị thương quá nặng, dọc đường đi không ngừng chảy máu, trong trạng thái này nó làm sao trốn thoát phù binh hoàng kim truy sát được. Chỉ vài bước nó đã bị đuổi theo.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Cú đấm liên tục đánh cho thằn lằn màu đỏ rụng vảy.
Ong ong ong ong ong!
Phù binh hoàng kim chợt dùng đại chiêu, vốn sáng nhấp nháy bỗng cực kỳ rực rỡ, sau đó đánh một đấm ra đoàn sáng vàng như lửa cháy.
Một kích kia cực kỳ khủng bố, có thể thấy đá vụn dưới đất bay ngược lên lơ lửng trên bầu trời, trong trạng thái không trọng lực.
Đoàn sáng vàng đánh ra, những đá vụn bay ra ngoài vèo vèo như đạn đá vô tận.
Ánh sáng vàng bắn tới, con thằn lằn màu đỏ phát ra tiếng rít chát chúa, tứ chi mềm nhũn không nhúc nhích nữa. Đá vụn bắn tới, thằn lằn màu đỏ không né tránh được bị bắn thủng lỗ chỗ.
Chủ yếu vì vảy trên người nó đã bị rụng gần hết, khiến lực phòng ngự giảm bớt, ăn thêm đại chiêu rốt cuộc oanh sát con hung vật ra bã.
Rốt cuộc giải quyết.
Lăng Hàn xoay người lại, phù binh hoàng kim cũng quay người trực diện Lý Trường Đan.
Lý Trường Đan bình tĩnh nói:
- Sư đệ, phù binh của ngươi còn chống đỡ bao lâu?
Quả nhiên tên này biết phù binh, hèn gì lúc trước luôn rụt rè sợ hãi. Nhưng biết vũ khí bí mật mà không dùng thì sức uy hiếp lớn, nếu đã sử dụng tức là lật ngửa át chủ bài, cho người có cách ứng đối.
Lăng Hàn hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi cứ nói đi!
Động ý niệm, phù binh hoàng kim lập tức xông vào Lý Trường Đan.
Lăng Hàn cũng nhích người theo, hắn cảm giác phải cùng phù binh hoàng kim trong một phạm vi nhất định không thì ý thức kết nối sẽ đứt đoạn, hắn không thể chỉ huy phù binh được nữa.
Lý Trường Đan cười lớn lùi nhanh, gã không mau bằng phù binh hoàng kim nhưng không sao hết, miễn không chậm hơn Lăng Hàn là được. phù binh hoàng kim không thể rời xa phạm vi Lăng Hàn chỉ huy, nên Lý Trường Đan ứng đối nhàn nhã.
Chỉ một lúc sau Lăng Hàn phát hiện ánh sáng trên người phù binh hơi tối.
Lực lượng sắp dùng hết.
Lăng Hàn dứt khoát xoay người chạy.
Sau khi chiến đấu với thằn lằn màu đỏ Lăng Hàn liền biết hiện tại không thể đánh lại cửu mạch, đặc biệt là đỉnh cửu mạch giống Lý Trường Đan thực lực vượt qua đẳng cấp bình thường.
Quả nhiên phù binh hoàng kim chỉ đánh tiếp một đấm rồi người mờ
ảo cuối cùng hóa thành luồng sáng biến mất.
Lý Trường Đan quay lại đuổi theo Lăng Hàn:
- Lăng sư đệ, thứ nợ ta nên trả lại đi.
Lăng Hàn chạy nhanh:
- Đuổi kịp ta rồi tính!
Lý Trường Đan cười nói:
- Đừng nói mờ ám vậy, sẽ khiến người hiểu lầm.
Lăng Hàn một đường chạy như điên, khoáng động địa hình phức tạp, cứ một chốc sẽ có lối rẽ, giảm thấp uy hiếp ném đá của Lý Trường Đan nhưng không thể bỏ qua nó hoàn toàn.
Hết cách, trong khoáng động còn rải rác ngọn đèn cung cấp ánh sáng, không ảnh hưởng quá lớn đến mức độ chính xác của Lý Trường Đan.
Lăng Hàn cắn răng chạy tới trước.
Rất nhanh đằng trước xuất hiện bóng tối sâu thăm thảm
Lăng Hàn không chút do dự lao vào.
Lý Trường Đan nhướng mày, trong môi trường tối tăm như vậy gã chỉ có thể ném đá lung tung, và lỡ như bị người đánh lén thì sao?
Sẽ không điều tra được.
Nhưng chỉ giây sau Lý Trường Đan đã đặt quyết tâm, tốc độ không hề chậm lại.
Không sao hơn, Lăng Hàn đi ở đằng trước, nếu còn có hung vật thư kích thì nó sẽ tấn công hắn trước, hắn như cục đá dò đường.
Lý Trường Đan nhàn nhã nói, mọi thứ nằm gọn trong lòng bàn tay của gã:
- Lăng sư đệ chạy nhanh vậy làm gì? Chúng ta từ từ tâm sự đi.
Lăng Hàn trào phúng:
- Ngụy quân tử, quên từng bị ta đánh khóc? Còn mặt dày ra oai trước mặt ta?
Nghe câu này Lý Trường Đan biến sắc mặt.
Trận chiến với Lăng Hàn trong cổ trận là kinh nghiệm nhục nhã nhất của Lý Trường Đan, bị đánh trứng hai lần, lúc gã về nhà kiểm tra bác sĩ nói có một trứng bị liệt. Đây là một lý do khác Hạ gia hủy bỏ hôn lễ. Không thể bảo đảm sinh con được thì cần nữ tế này làm gì?
Tất cả chỉ tại Lăng Hàn!
Lý Trường Đan âm trầm nói:
- Đồ khốn, chờ ngươi rơi vào tay ta thì ta sẽ không giết ngươi dễ dàng, sẽ lột da ngươi ra trước. Nhưng yên tâm đi, chưa chết được, ta sẽ cho ngươi ăn bảo dược giữ mạng, khiến ngươi chính mắt nhìn, cảm nhận tất cả. Sau đó đập nát từng khúc xương của ngươi, cuối cùng mới cắt từng miếng cho đến khi ngươi tắt hơi thở cuối cùng!
Lăng Hàn cười nhạt, quả nhiên dưới lớp da khiêm khiêm quân tử giả dối là tâm linh gần như biến thái.
Lăng Hàn không đấu võ mồm nữa, chỉ cắm đầu chạy nhanh.
Con đường không quá dài, không có ngã rẽ, không thì trong môi trường tối đen đụng phải bức tường Lăng Hàn khó ngừng lại được.
Chạy hơn hai tiếng sau Lăng Hàn cảm giác máu toàn thân sôi sục cực kỳ khó chịu, chân như sắp nổ tung.
Chạy như điên với tốc độ cao lâu như vậy khiến thân thể của hắn đến cực hạn.
Lúc này đằng trước có đốm sáng.
Có lối ra?
Lăng Hàn cố gắng chống đỡ, tiếp tục chạy nhanh.
Đốm sáng càng lúc càng lớn, quả nhiên có một lối ra.
Lăng Hàn không kịp suy nghĩ tại sao mình chạy xuống lòng đất mà có lối ra.