Cuối cùng Hạ Quan nói ra mục đích chuyến đi của mình.
Hạ Quan cười tươi nói:
- Lăng đạo tử không còn nhỏ, ngạn ngữ nói thành gia mới có thể lập nghiệp. Không phải lão phu khoe khoang, tôn nữ của lão phu muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn phẩm đức có phẩm đức, tương lai nhất định là hiền thê lương mẫu!
Lăng Hàn bất ngờ, lão già này định gán ghép Hạ Diệu Âm cho hắn? Vấn đề là Lý Trường Đan mới chết có vài ngày, cần sốt ruột vậy sao?
Lăng Hàn liếc hướng Hạ Diệu Âm, thiếu nữ biểu tình kiêu kỳ kênh kiệu.
Lăng Hàn lắc đầu nói:
- Hiện tại hạ chưa định thành gia, đành phụ ý tốt của Hạ trưởng lão.
Hạ Diệu Âm nhảy cẫng lên chỉ vào Lăng Hàn, vẻ mặt tức giận nói:
- Lăng Hàn, ngươi vênh váo cái gì? Bản tiểu thư đồng ý gả cho ngươi đã là tổ tiên của ngươi tích đứng tám đời mà ngươi còn dám ghét bỏ bản tiểu thư?
Hạ Quan trầm giọng quát:
- Tiểu Âm!
Mới khen tôn nữ là người vợ tốt nhất hiền lương thục đức xong Hạ Diệu Âm đã lộ bản tính tiểu thư điêu ngoa, tát mặt lão sưng lên.
Hạ Diệu Âm câm miệng, nhưng nhếch môi không cam lòng.
Hạ Quan tìm bậc thang cho mình rồi mang tôn nữ đi:
- Ha ha, hôn nhân là việc lớn, không cần vội vàng quyết định, ngươi hãy suy xét vài ngày đi.
Hoán Tuyết tiễn người ra ngoài, sau khi trở về thì tám chuyện:
- May mà thiếu gia không đồng ý, nếu cứơi tiểu thư Hạ gia sau này thiếu gia sẽ bị khi dễ.
Lăng Hàn cười to bảo:
- Trước nay chỉ có ta ăn hiếp người khác, làm gì có ai dám đạp trên đầu ta?
Hạ Diệu Âm?
Ha ha, có tặng hắn vị trí tinh chủ của Thiên Hải tinh thì hắn cũng sẽ không cưới nữ nhân như vậy.
Nhưng sau khi bị từ chối chắc Hạ gia sẽ không dễ bỏ qua. Đặc biệt là Hạ Diệu Âm, tự phụ về mình giờ bị từ chối chắc sẽ quê quá hóa giận.
Nhưng Lăng Hàn đã có lực lượng thập mạch, có thể uy hiếp hắn chỉ có cường giả từ thập mạch trở lên. Hạ Diệu Âm có thể xúi giục đẳng cấp trưởng lão tấn công hắn sao?
Lăng Hàn lười nghĩ nhiều, dù sao binh tới tướng đỡ, nước đến đất chặn.
Lại qua vài ngày, máu của xác ướp cổ đã giám định xong. Bên trong có nhân tử năng lượng rất kinh người, có ích rất lớn cho sự trưởng thành của sinh vật, nhưng cũng ẩn chứa chất độc nặng. Nếu trực tiếp uổng rất có thể trí mạng. Chắc đây là lý do móng vuốt của bầy thằn lằn có kịch độc, nhưng tại sao chúng nó không chết?
Phỏng chừng bầy thằn lằn kháng chất độc mạnh hơn nhân loại nhiều.
Cổ Đạo tông đang tinh luyện những máu xác, uống theo kiểu dược tề hoặc trị xạ sẽ có trợ giúp lớn cho tăng cao tu vi.
Lăng Hàn lắc đầu, hắn không muốn đụng vào thứ như máu xác, có rất nhiều cách tăng cao tu vi, không cần phải dùng loại này.
Lăng Hàn chùn tay nhưng mấy đệ tử khác thì không, bọn họ tràn ngập mong chờ nghiên cứu dược tề thành công, trợ giúp bọn họ chắp cánh bay.
Vài ngày sau Tôn Kiếm Phương kêu Lăng Hàn qua, nói là phát hiện Phục Lăng quả.
Ban đầu thiên địa kịch biến, trong cổ tích lần đầu phát hiện có nhiều tư liệu bị công khai cung cấp cho mọi người nghiên cứu, định tìm ra cách giúp nhân loại thoát khỏi cảnh khó khăn.
Trong đó có những trận pháp sơ cấp nhất như Tam Nguyên trận, còn có một quyển tập trân dược ghi lại nhiều tài liệu trân quả.
Hiện giờ hầu như mỗi thế lực đều có một phần tư liệu như vậy, có tính thực dụng rất lớn.
Phục Lăng quả là một loại bảo quả ghi trên tập trân dược, cho võ giả từ cửu mạch trở lên bước ra một cảnh giới.
Điều này có ý nghĩa phi phàm.
Cửu mạch đến thập mạch là sự bay vọt về chất, kình lực phóng ra ngoài khiến sức chiến đấu tăng gấp mấy lần trở lên. Bởi vậy khoảng cách cửu mạch lướt qua thập mạch vô cùng khó khăn.
Thiên tài như Lý Trường Đan kẹt ở
đỉnh cửu mạch hơn một năm mãi không bắt được hy vọng đột phá. Trong Cổ Đạo tông kỷ lục đột phá thập mạch nhanh nhất là năm mươi bốn tuổi, do Tôn Kiếm Phương sáng lập.
Lúc bấy giờ các góc trên thế giới có trân dược ra đời nhưng chưa có phân chia thế lực rõ ràng, vì vậy độ khó kiếm trân quả không quá cao, nhiều lúc toàn xem vận may.
Bây giờ thì khác, cơ bản núi non, hồ lớn có bảo thụ linh dược đều bị các thế lực chiếm cứ, muốn cướp đồ ăn từ miệng cọp?
Khó như lên trời.
Phục Lăng quả xuất hiện trong một ao nước, vô tình bị người phát hiện. Nhưng trong ao nước có con mãng xà, chắc chắn đến thập mạch, luôn canh giữ bên cạnh Phục Lăng quả không rời một li.
Nếu là bảo quả khác, mọi người kiêng kỵ mãng xà không chừng bỏ qua, nhưng Phục Lăng quả thì không được. Thứ này khiến võ giả từ bát mạch trở lên có thể tiến bộ một bước, quá quý giá.
Hễ chưa đến thập nhị mạch thì ai đều đỏ mắt.
Hơn nữa cự mãng chắc chắn chưa tới thập nhị mạch, hiện tại thế lực nào chả có cường giả thập nhị mạch tọa trấn?
Vì thế họ phồng lên can đảm.
Tôn Kiếm Phương tự mình dẫn đội đi ao nước, nhưng đối thủ lớn nhất không phải con mãng xà mà là cường giả từ thế lực khác phái đến.
Thứ tốt như vậy tất nhiên sẽ dẫn đến tranh giành, ai không muốn trong thế lực của mình có thêm một cường giả đẳng cấp thập mạch? Nếu tự tu luyện thì phải đợi đến bảy, tám chục tuổi mới đạt đến. Khi đó cơ năng thân thể đã từ từ thái hóa, dù bí lực mạnh mấy nhưng thể lực có hạn sẽ ảnh hưởng chiến lực.
Quyền sợ trẻ trung, đạo lý là vậy.
Thế nên tin tức truyền ra, thế lực xung quanh đều rục rịch.
Việc này không nên chậm trễ, chỉ một ngày sau Lăng Hàn cùng Tôn Kiếm Phương lên đường. Có bảy trưởng lão Cổ Thang đi cùng, còn có thế hệ trẻ như Nhiếp Dương, Lao Lực Ngôn, Đàm Cao Bác.
Những trưởng lão đều có tính toán riêng, muốn chừa Phục Lăng quả cho hậu đại của mình. Dùng Phục Lăng quả lúc là cửu mạch có thể một hơi lên thập mạch.
Nếu bước vào thập mạch trước ba mươi tuổi sẽ có tương lai tươi sáng.
Ao nước nằm ở Phong Loan sơn, cách Cổ Đạo tông khoảng mười ngày đi đường, còn phải đi không tạm dừng nếu không thời gian càng dài.
Lăng Hàn lấy làm lạ hỏi:
- Thời gian lâu như vậy chẳng lẽ không ai hái Phục Lăng quả?
Tôn Kiếm Phương cười nói:
- Phục Lăng quả còn chưa tới lúc chín nên dù có người chạy tới nơi cũng không thể hái, cùng lắm bị con mãng xà khử.
Thì ra là vậy.
Bọn họ ngày đêm chạy đi, thật sự mệt mỏi mới nghỉ ngơi một chút. Không ai bỏ qua nửa tiếng tu luyện mỗi ngày mặt trời mới mọc, bọn họ đều đánh quyền.
Lăng Hàn kiếm cớ đi chỗ xa thật xa, tu luyện bằng công pháp Hầu Ca, luyện xong mới hội hợp với mọi người.