Lần hành động này, chỉ có Lăng Hàn và Quảng Nguyên tham dự.Bọn họ chỉ là đi dọ thám tình huống, lại không phải đánh nhau, bởi vậy không cần quá nhiều người, lại nói, hiện tại cũng chỉ có Tàn Dạ xem như là sức chiến đấu không tệ, những người khác vẫn quá non.
Còn Nhạc Khai Vũ, hắn đang ngủ say như chết, bị chuốc say quá lợi hại, không tới ngày thứ hai phỏng chừng là không tỉnh nổi.
Lăng Hàn và Quảng Nguyên men bóng đêm mà đi, qua lại ở trong phố lớn ngõ nhỏ của Hải Phong Thành, rất nhanh, một dinh thự diện tích rất lớn xuất hiện ở trước mặt, từng chiếc đèn lồng tô điểm, cho thấy chủ nhân giàu nứt đố đổ vách.
Lăng Hàn nhảy lên nóc nhà, ánh mắt đảo qua, lộ ra vẻ kinh ngạc.Đừng nhìn bốn phía sáng trưng, nhưng trong dinh thự lại đen như mực, không có gian phòng nào sáng đèn. Dù bây giờ là nửa đêm, đại bộ phận người đã ngủ, nhưng cả một dinh thự lại đen như mực, thì nghĩ như thế nào cũng có gì đó không đúng.Lúc này Quảng Nguyên muốn leo tường vào, lại bị Lăng Hàn ngăn lại.
- Có trận pháp báo động trước.
Lăng Hàn nói.
Không cần Chân Thị Chi Nhãn, thần thức Thiên Nhân Cảnh của hắn cũng có thể cảm ứng được.Quảng Nguyên dừng lại, hắn đương nhiên không hoài nghi Lăng Hàn. Thiếu niên này thật đáng sợ, mới mười bảy tuổi mà thôi, không chỉ là Đan sư Địa Cấp, cảnh giới võ đạo cũng ngang hàng hắn.- Có thể phá không?
Hắn thấp giọng hỏi.Lăng Hàn khẽ mỉm cười nói:
- Không khó.
Đây chỉ là một trận pháp báo động trước, không phải loại hộ sơn đại trận kia, mà trước đây Lăng Hàn đã tiến vào nhiều di tích, gặp trận pháp báo động trước có thể nói vô số.
Vật phẩm trong Hắc Tháp càng ngày càng phong phú, Lăng Hàn động ý nghĩ là được, lấy ra từng kiện đồ vật, rất nhanh, hắn đã xé ra một lỗ hổng, dẫn Quảng Nguyên tiến vào dinh thự.
- Thật âm u!
Quảng Nguyên không khỏi ôm hai tay.
Lăng Hàn gật đầu, ở bên ngoài xem liền cảm giác tòa nhà này có chút không đúng, mà sau khi đi vào, còn có cảm giác âm u khủng bố.Hai người xuyên qua hoa viên, đi vào một tiểu viện, đều rón ra rón rén.Bọn họ ở trong góc tường lẳng lặng quan sát, dưới tình huống không rõ, đương nhiên phải cẩn thận một chút. Nhưng chỉ một hồi, hai người đồng thời lộ ra vẻ kinh ngạc, liếc nhìn nhau.Một tòa nhà to lớn, lại yên tĩnh như nghĩa trang, không có một thanh âm nào.Coi như màn đêm thăm thẳm, mọi người đã ngủ, nhưng tiếng hít thở là không thể ngừng nha?Thế nhưng, nơi này yên tĩnh đến ngay cả tiếng hít thở cũng không có, một mảnh tĩnh mịch, thật giống như toàn bộ bị người giết sạch, không có một ai sống.Bọn họ tiến vào tiểu viện, bắt đầu lục soát, nhưng theo quan sát từng gian nhà, sắc mặt của bọn họ cũng càng ngày càng trầm trọng.
Không có một người.Không có người sống, cũng không có người chết.Chuyện gì thế này?- Qua bên kia nhìn xem.
Lăng Hàn chỉ chỉ một tiểu viện khác.Quảng Nguyên gật đầu, hai người lại đi chỗ đó tìm kiếm, kết quả giống nhau, người sống người chết đều không có.- Chúng ta phân công nhau tìm, sau một tiếng, hội hợp ở địa phương tiến vào.
Lăng Hàn nói, cái phủ đệ này rất lớn, chỉ là tiểu viện thì có gần hai mươi tòa.- Được!
Sau một tiếng, hai người xuất hiện ở địa phương tiến vào.Bọn họ nhìn nhau lắc đầu, đều không có thu hoạch.
Toàn bộ dinh thự lại không có một người!
Sao có thể có chuyện đó?- Đi ra ngoài trước, ở bên ngoài quan sát.
Lăng Hàn nói, hai người ra Đoạn phủ, chờ đợi bình minh.Khi tiếng gà gáy vang, chỉ thấy tòa nhà này đột nhiên sống lại, từng người từ trong phòng đi ra, trong nháy mắt khôi phục sinh cơ.Lăng Hàn và Quảng Nguyên nhìn nhau một cái, nhưng đáy lòng lại thấy lạnh cả người.Cái này quá không bình thường!
- Nhìn kỹ, dòng người đều từ gian phòng kia đi ra.
Lăng Hàn nói, lúc này hắn và Quảng Nguyên đang ngồi ở trên đỉnh một lầu các, ở trên cao nhìn xuống, có thể nhìn rõ ràng.
Quảng Nguyên gật đầu:
- Hừm, gian phòng này ta đã từng xem qua, hẳn là đại sảnh, rất phổ thông. Nhưng
tuyệt đối không thể chứa nhiều người như vậy, hơn nữa, ta đã kiểm tra, lúc ấy ở trong đó tuyệt đối không có ai! Ngay cả quỷ ảnh cũng không có!
Lăng Hàn lộ ra vẻ tò mò nói:
- Vậy khẳng định là trong phòng có địa đạo, buổi tối bọn họ đi vào ám đạo, sáng sớm lại đi ra, chẳng trách ngày hôm qua chúng ta không có phát hiện bất kỳ ai, vì bọn họ đều giấu ở trong phòng tối. Chỉ để ta kỳ quái chính là, tại sao bọn họ phải làm như vậy?Đây là Đoạn phủ, là địa bàn của bọn họ, phòng ấm nệm êm không ở, chui vào địa đạo làm gì?- Đi về trước, buổi tối trở lại tìm tòi.
Lăng Hàn nói, lúc này ngay cả hắn cũng hiếu kỳ.Hai người trở lại khách sạn, Nhạc Khai Vũ đã tỉnh rượu, nhưng say rượu chưa tiêu, vẫn đang ôm đầu khó chịu.- Ha ha, xem sau này ngươi còn dám uống say không.
Lăng Hàn cố ý cười lớn tiếng.Nhạc Khai Vũ vội che tai nói:
- Thật giống như là ngươi cố ý quá chén ta đi?
Lăng Hàn cười hì hì nói:
- Đi uống chút canh gừng, buổi tối dẫn ngươi đi chỗ tốt.Nhạc Khai Vũ liền dùng ánh mắt khác thường nhìn Lăng Hàn nói:
- Ta nói, ngươi đã có hai nữ nhân xinh đẹp, còn muốn đi ăn chơi chè chén? Nơi như thế này, ta đi một mình là được rồi.Lăng Hàn đầu tiên là sững sờ, sau đó mới phản ứng lại, không khỏi lắc đầu nói:
- Tư tưởng thật xấu xa!
- Phi, ngươi không xấu xa sao, đã có hai nữ nhân xinh đẹp, còn ăn trong bát nhìn trong nồi.
Nhạc Khai Vũ xem thường nói.Chờ Nhạc Khai Vũ triệt để tiêu trừ cảm giác say, Lăng Hàn giới thiệu Chu Vô Cửu, Tàn Dạ và Quảng Nguyên cho Nhạc Khai Vũ nhận thức.
- Ha ha, nếu các ngươi đều là bằng hữu của Hàn sư đệ, vậy sau này cũng là bằng hữu của Nhạc Khai Vũ ta.
Hắn rất hào sảng nói, đây là cho Lăng Hàn mặt mũi, thay đổi người bình thường, Nhạc gia đại thiếu nào có tâm tình tốt như vậy.Hắn nguyên bản muốn thúc Lăng Hàn xuất phát, nhưng Lăng Hàn nói phải mua ít đồ chuẩn bị, buổi tối còn muốn dẫn hắn đi chỗ tốt, bởi vậy hắn không thể làm gì khác hơn là nhịn xuống, cũng đi mua chút lương khô, lần này tiến vào Ám Ma Sâm Lâm chí ít nửa năm, tất nhiên phải chuẩn bị thỏa đáng.
Là hậu đại duy nhất của Nhạc gia, hắn tự nhiên có không gian giới chỉ.Hắn nguyên bản có chút đắc ý, nhưng nhìn thấy ngay cả Hổ Nữu cũng có không gian giới chỉ, còn lấy thịt khô ra gặm, hắn nhất thời bị đả kích, mà nghe mùi thịt kia, hắn càng là nước miếng chảy ròng.
Tên này da mặt cực kì dày, lại xin thịt của Hổ Nữu ăn, mà Hổ Nữu luôn coi đồ ăn như mệnh lại rất hào phóng phân hắn một khối, để Nhạc Khai Vũ ăn mà chép miệng liên tục.
Trời ạ, thế gian lại có đồ vật ăn ngon như vậy.
Chỉ một lát, Nhạc Khai Vũ liền bị Hổ Nữu thu mua.
Buổi tối, Lăng Hàn kêu Quảng Nguyên, Nhạc Khai Vũ đồng thời đi tới Đoạn phủ, liền nghe Nhạc Khai Vũ nói:
- Hàn sư đệ, hóa ra Hổ Nữu mới là món ăn của ngươi nha! Chà chà, khẩu vị của ngươi thật đặc thù, yêu thích loại cây non này.
---------------