Lăng Hàn mỉm cười hỏi:
- Vui không?
Không vui chút nào!
Giờ Chung Dương Tất mới biết mình bị hố. Một đan sư sơ cấp nho nhỏ khiêu khích đan sư cao cấp trước cửa Hiệp Hội Đan Sư là hành vi tìm đường chết nặng cỡ nào. Lăng Hàn cố ý không cho người ta vạch thân phận ra là cố ý đào hố để gã nhảy vào. Ngốc nhất là gã thật sự nhảy.
Chung Dương Tất quỳ xuống liên tục dập đầu:
- Cầu Lăng đại sư làm ơn tha cho ta một lần!
Lăng Hàn lắc đầu nói:
- Ngươi nói chuyện không giữ chữ tín, mới rồi muốn kích thích ta giết ngươi, nếu ta không giết thì uổng phí cố gắng lúc trước của ngươi rồi.
Ta thà uổng công!
Chung Dương Tất mếu máo, gã làm sao ngờ một người trẻ tuổi hơn gã mà có thể trở thành đan sư cao cấp? Đổi lại là ai cũng không tin được.
Lăng Hàn hỏi:
- Hối hận không?
Chung Dương Tất gật đầu nói:
- Hối hận.
Lăng Hàn lắc đầu nói:
- Đáng tiếc, hối hận cũng không thể thay đổi tội ác ngươi đã phạm. Nếu ngươi chỉ ghen tỵ thì ta lười so đo, nhưng ngươi dùng cách độc ác như vậy hại người, ta không tha cho ngươi được.
Chung Dương Tất nhận ra không đúng, co cẳng chạy:
- Không!
Gã không cần gì hết, chỉ muốn chạy ra Hùng Cứ thành.
Bùm!
Sức mạnh to lớn ập đến, Chung Dương Tất bị hất té sấp xuống. Chung Dương Tất cảm giác người như bị xẻ ra, không thể nhúc nhích một ngón tay.
Chung Dương Tất nhìn quanh, trên mặt của mỗi người đều giữ biểu tình vừa tội nghiệp vừa hờ hững, rất nhanh không thèm nhìn gã nữa.
Không cần quan tâm người chết.
Chung Dương Tất cảm giác hít thở ngày càng nặng nhọc, gã cố ngẩng dầu nhìn hướng Lăng Hàn, trong tầm mắt một mảnh mơ hồ. Chung Dương Tất cúi đầu tắt thở.
Lăng Hàn nhìn xung quanh:
- Báo việc này cho bộ nội vụ, nên xử lý thế nào thì làm thế nấy.
Đám người kêu lên:
- Rõ!
Xử lý thế nào?
Đừng nói chuyện này vốn là Chung Dương Tất tìm đường chết, dù Lăng Hàn khi không giết gã thì Hiệp Hội Đan Sư làm gì hắn?
Đan đạo đại sư trẻ tuổi như vậy tương lai tươi sáng, chỉ một điểm này cùng lắm trói buộc phạm vi hoạt động của Lăng Hàn, tuyệt đối sẽ không phạt nặng.
Tức là Chung Dương Tất chết uổng.
Ai kêu gã cứ muốn chọc vào đan sư cao cấp, ngẫm lại xem ngươi muốn hại đan sư cao cấp đội nón xanh, ngươi không chết thì ai chết?
Lăng Hàn nghênh ngang rời đi, hắn không ngờ ân oán với Chung Dương Tất chấm dứt như vậy.
Lăng Hàn đi Huyền Thanh kỳ trước, nói cho Liên Tuyết Dung biết trong Hùng Cứ thành rất có thể xảy ra biến cố lớn. Sau đó hắn tìm Tôn Kiếm Phương, đưa tặng Bổ Huyết đan.
Tôn Kiếm Phương xúc động vạn phần.
Trước đây hắn chỉ luyến tiếc tài năng, cũng vì tương lai của Cổ Đạo Tông, cho nên mới quyết định bồi dưỡng Lăng Hàn. Thật không nghĩ tới, một ý niệm tốt đẹp này lại mang đến cho hắn lợi ích cực lớn.
Trước kia, Tôn Kiếm Phương cũng chỉ ăn hết bảy viên Bổ Huyết Đan, lại khiến cho hắn phải thiếu Hổ Cứ Thành nhân tình cực lớn. Bởi vì chỉ có đan sư trung cấp mới có khả năng chế luyện Bổ Huyết Đan, hơn nữa nguyên liệu trân quý, xác xuất thành công cực thấp.
Bảy viên Bổ Huyết Đan, có thể nói là vô giá, có tiền cũng không mua được, vô cùng trân quý.
Có vài người bởi vì trùng kích Hoán Huyết Cảnh, nhận phải tổn thương nặng nề, không có Bổ Huyết Đan đi khôi phục, cả đời cũng mất đi khả năng trùng kích Hoán Huyết Cảnh, hay là tiến thêm một bước.
Hiện tại thế nào?
Có Bổ Huyết Đan ở trong tay, như vậy Tôn Kiếm Phương lại có sức lực đi trùng kích hai lần, ba lần, làm sao phải sợ thất bại. Cũng không phải là không có một lần cơ hội nữa.
- Lăng Hàn, ngươi có lòng!
Hắn vỗ nhẹ vào vai của Lăng Hàn.
Lăng Hàn mỉm cười. Tính cách hắn chính là như vậy. Ai đối xử tốt với hắn một phần, hắn lại báo đáp lại mười phần. Người nào nếu có ác ý đối với hắn một phần, như vậy hắn cũng sẽ hoàn trả lại gấp mười lần, thậm chí gấp trăm lần.
Hắn cùng với Tôn Kiếm Phương hàn huyên một hồi, liền từ biệt rời đi.
Sau khi giải quyết xong Chung Dương Tất, trong lòng của hắn hình như rộng mở trong sáng hơn. Hắn mơ hồ cảm ứng được ẩn mạch thứ bảy tồn tại.
Hắn muốn lập tức bế quan, nắm lấy cơ hội khó có được này, mau
chóng đả thông ẩn mạch thứ bảy.
Không thành Hoán Huyết, không quan tâm lực lượng của hắn cường đại tới mức nào, bao giờ cũng bị quản chế bởi cảnh giới, có chút năng lực không có cách nào dùng được.
Hắn không có đi tới Từ Tâm Dược Đường, mà trở lại hiệp hội Đan Sư. Theo hắn mà nói, hiện tại đây mới là chỗ an toàn nhất.
Quả nhiên, hắn cảm ứng không có sai. Lại qua ba giờ, hắn đã tinh tường mò được ẩn mạch thứ bảy.
Mượn Tụ Linh Trận, hắn bắt đầu mở kinh mạch này.
Hiện tại trợ giúp củaTụ Linh Trận đối với hắn nhỏ đến mức đáng thương. Nhưng Lăng Hàn cũng không muốn lãng phí cảm ngộ khó có được này. Nếu chẳng may ngủ một giấc, sáng sớm ngày mai rốt cuộc cũng không cảm ứng được thì sao?
Hắn tốn thời gian gần như cả đêm, cuối cùng đả thông sơ bộ ẩn mạch thứ bảy.
Xem thế này, cho dù hắn mê man mấy ngày mấy đêm, cũng không cần lo lắng tỉnh lại sẽ không cảm ứng được ẩn mạch thứ bảy.
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Lăng Hàn lợi dụng thời gian mặt trời buổi sớm tu luyện nửa giờ. Sau đó hắn đi nhận lấy tiểu thị nữ. Hắn cần trận thế cường hào, có thể có chút tràn ra, cũng không thể lãng phí.
Hắn kinh ngạc phát hiện, tiểu thị nữ lại có thể thăng cấp.
Thập Mạch!
Cho dù ở Huyền Bắc Quốc, tốc độ tiến cảnh như vậy cũng vô cùng kinh người. Nhưng ai bảo nàng có một chủ nhân tốt, vừa là chuyên gia, còn là đế vương đan đạo?
Hai người tới hiệp hội Đan Sư. Lăng Hàn bày ra trận thế cường hào, sau đó bắt đầu tu luyện.
Nửa ngày sau, hắn đã là Thập Cửu Mạch đỉnh phong.
- Lại đả thông một mạch nữa, ta sẽ có tư cách trùng kích Hoán Huyết Cảnh.
Lăng Hàn lấy ra Phượng Vương Bích Quả nhận được trước đó. Lúc ở trên cành, nó đỏ hoàn toàn, hiện tại lại biến thành màu xanh đậm, giống như sử dụng ngọc thạch khắc thành.
- Lập tức có thể ăn.
Hắn thu hồi bảo quả, trong lòng bắt đầu suy nghĩ.
Giết chết Chung Dương Tất, khiến cho trong lòng hắn sảng khoái vô cùng, thoáng cái lại trở nên thông suốt, cảm ứng được ẩn mạch thứ bảy. Vậy có phải còn có thể giết chết Nghiêm Tuấn hay không? Nói không chừng hắn có thể thông suốt thêm một chút, thuận tiện cũng cảm ứng được đường ẩn mạch thứ tám.
Tim hắn không khỏi đập thình thịch, thực sự không chống cự nổi.
Chỉ có điều còn không có chờ hắn đưa ra quyết định, Mạc Quốc Hào đột nhiên tới bái phỏng.
Lăng Hàn để cho tiểu thị nữ mời đối phương tới. Sau khi Mạc Quốc Hào thấy hắn, lập tức đi lên hành đại lễ.
- Nghiệt đồ đắc tội Lăng đại sư, ta không biết cách quản giáo, đặc biệt tới thỉnh tội.
Lăng Hàn khoát tay áo, nói:
- Chuyện này không có quan hệ gì với ngươi, không cần mạnh mẽ kéo đến trên người mình.
- Cảm ơn đại sư.
Mạc Quốc Hào vội vàng cảm ơn. Sau khi hắn biết Chung Dương Tất làm ra chuyện ngu xuẩn, lúc đó lại sợ tới mức toàn thân toát mồ hôi lạnh. Hắn rất sợ Lăng Hàn cũng sẽ ghi hận cả hắn.