Thần Đạo Đan Tôn

Chương 364: Chiến giáp hiển uy


trước sau

Nếu như đổi thành sinh mệnh có trí khôn, vậy khẳng định sẽ tráng sĩ chặt tay, chặt đứt cánh tay bị phong hóa kia, ngăn cản lan tràn. Nhưng Thi Binh hung hãn không sợ chết, không sợ đau đớn, vào lúc này lại phản hiệu quả. Bởi vì Thi Binh căn bản không có cảm giác đến, hoặc là không lưu ý đến!

Nó vẫn còn đang phát động công kích với Lăng Hàn, thật giống như đang phong hoá căn bản không phải nó.

Lăng Hàn đánh về con Thi Binh thứ hai, vẫn là nắm đấm nổ ra, ma văn lóe lên.

Nếu như những Thi Binh này là nhân loại, như vậy nhìn thấy đồng bạn bị thiệt thòi, nhất định sẽ điều chỉnh chiến thuật, như thế nào đi nữa cũng sẽ không đi liều nắm đấm với Lăng Hàn. Nhưng Thi Binh nào có trí tuệ, đều dùng móng vuốt vỗ lại, đón đánh Lăng Hàn.

Oành, trong một cái đối đầu, Lăng Hàn bị đánh bay, nhưng con Thi Binh thứ hai cũng bắt đầu phong hoá.

Ba con, bốn con, năm con, thân hình của Lăng Hàn bay vụt, chỉ hai cái hô hấp, thì có năm con Thi Binh tiến vào trạng thái phong hoá. Mà con thứ nhất đã lan tràn đến đầu, lồng ngực, rất nhanh chỉ còn sót lại hai cái chân còn đang chạy, khung cảnh này... Có chút khiếp người.

- Cẩn thận! Cẩn thận!

Đệ tử của Thiên Thi Tông ở một bên kêu la, tiến hành chỉ huy. Nhưng những Thi Binh này chỉ dựa vào bản năng chiến đấu, sao hiểu được "cẩn thận" là ý tứ gì?

Sáu con, bảy con, tám con... Càng nhiều Thi Binh bị phong hóa, triệt để bụi quay về bụi, đất trở về đất.

Chỉ bảy cái hô hấp, toàn bộ mười bốn con Thi Binh trúng chiêu. Mà sáu con sớm nhất đã triệt để hóa thành tro bụi.

Đệ tử của Thiên Thi Tông, còn có Nhạc Khai Vũ, Quảng Nguyên, đều lộ ra vẻ mặt khiếp sợ. Đã giải quyết toàn bộ? Đơn giản như vậy?

Lăng Hàn cười nhạt. Hắn còn chưa lấy ra Ma Sinh Kiếm, bằng không lấy lực phá hoại của Linh khí cấp mười, cũng đủ để tạo thành đả kích hủy diệt đối với Ngân Giáp Thi. Nếu như phát động Lôi Đình Chiến Giáp, lấy tính áp chế của Lôi Điện đối với tà ác, cũng đủ để diệt sạch Thi Binh.

Lá bài tẩy của hắn càng ngày càng nhiều.

- Thế nào?

Hắn nhìn Nhạc Khai Vũ nói.

- Ngươi ngưu!

Nhạc Khai Vũ giơ ngón tay cái. Hắn tự mình chiến đấu qua, tự nhiên biết những Thi Binh này khó chơi. Nhưng Lăng Hàn đấm một quyền liền giải quyết, ung dung vui vẻ, để hắn không thể không phục.

- Đoạn Chính Chí!

Quảng Nguyên lại thét lên, tóc bay trùng thiên, tức giận đến sắp muốn bốc cháy.

- Ai, một đám rác rưởi!

Thanh âm thăm thẳm của Đoạn Chính Chí truyền tới.

- Ta đang tu luyện đến thời điểm mấu chốt, lại bị ba con chuột quấy rối. Mà phát động nhiều binh lực như vậy vây giết, vẫn không thể nào giải quyết được phiền phức. Các ngươi nói, các ngươi sống còn có ý nghĩa gì, không bằng đi làm Thi Binh đi!

Những đệ tử của Thiên Thi Tông kia đều sợ đến run cầm cập, mồ hôi lạnh chảy ròng, dồn dập quỳ xuống nói:

- Van cầu đại nhân thứ tội! Tiểu tử kia nắm giữ một Linh khí đặc thù, có tác dụng khắc chế Thi Binh rất lớn.

Thân hình của Đoạn Chính Chí tái hiện, ánh mắt đảo qua những Thi Binh biến thành tro tàn trên đất kia. Hắn khẽ nhíu mày, trong tay ngắt mấy cái pháp quyết, chỉ nghe tư… một tiếng, một quan tài sắt từ đằng xa trượt lại, thật giống như mọc chân, cực kỳ quỷ dị.

Oành… Quan tài mở rộng, từ bên trong nhảy ra một phụ nhân bạch y. Vẫn còn có thể nhìn ra đường viền mỹ lệ trước kia của nàng, nhưng khuôn mặt, cánh tay khô héo, nói rõ nàng đã sớm chết. Cái này đồng dạng chỉ là một bộ Thi Binh mà thôi!

- Thanh… Thanh Duyệt!

Quảng Nguyên biến sắc, run rẩy nói. Sau đó con mắt đỏ bừng, nhìn Đoạn Chính Chí giận dữ hét:

- Súc sinh, lại luyện thê tử của mình thành người không ra người, quỷ không ra quỷ!

- Tốt xấu gì cũng là vật liệu Thần Thai Cảnh, lãng phí rất đáng tiếc!

Đoạn Chính Chí không chút để ý, sau đó lạnh nhạt nói.

- Giết toàn bộ ba người này!

Vèo… Nông Thanh Duyệt lập tức giết tới ba người Lăng Hàn. Đây chỉ là một bộ Thi Binh mà thôi, không có tình cảm, không có ký ức, chỉ có bản năng giết chóc.

- Thanh Duyệt! Là ta! Là ta a!

Quảng Nguyên lớn tiếng kêu lên.

Oành!

Một chưởng vỗ qua, ba người Lăng Hàn bị chấn bay ra ngoài, mỗi người đều thổ huyết. Quảng Nguyên trước tiên không nói, đối mặt tình nhân cũ căn bản không có đấu chí gì.
Mà Nhạc Khai Vũ mặc dù là người tài ba trong Linh Hải Cảnh, nhưng sức mạnh của Linh Hải tầng tám há có thể sánh vai với Thần Thai?

Lăng Hàn xác thực yêu nghiệt, nhưng cảnh giới thực sự chỉ là Linh Hải tầng một, làm sao có thể địch lại Thần Thai tầng bốn?

Hơn nữa, thực lực của Nông Thanh Duyệt quá mạnh, ma văn của Lăng Hàn căn bản không có cơ hội tiếp xúc được đối phương, sớm bị một luồng kình lực đánh bay.

Chênh lệch giữa hai bên thực sự quá lớn!

Lăng Hàn đứng dậy nói:

- Các ngươi lui về phía sau!

Hắn phát động Lôi Đình Chiến Giáp, nhất thời, tia điện trắng lóa dương động ở trên người. Nông Thanh Duyệt vốn đã phi thân nhào đến, nhưng cảm ứng được lôi điện chi lực thì mạnh mẽ dừng thân, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét.

Thi Binh cũng có vẻ mặt?

Có thể thấy được, lôi điện chi lực khắc chế loại tà vật này lớn cỡ nào.

- Làm sao có khả năng!

Đoạn Chính Chí kinh ngạc thốt lên. Tiểu tử này là chuyên môn khắc Thiên Thi Tông sao? Vì sao tất cả Linh khí trên người đều là như vậy?

Lăng Hàn cười ha ha, giương tay, oanh… Bảy con Long Tượng hiện lên, đều do tia điện biến thành, đánh về phía Nông Thanh Duyệt. Linh khí có thể bổ trợ uy năng của khí. Như Ngạo Tinh Lai sử dụng Hắc Tinh Kiếm, kiếm khí có thể dễ dàng bổ ra quyền khí của Lăng Hàn. Hiện tại quyền khí này được Lôi Đình Chiến Giáp gia trì, uy năng sẽ mạnh đến mức độ cỡ nào?

Dù Lăng Hàn không cách nào hiển lộ hết uy lực của Lôi Đình Chiến Giáp nhưng đối mặt cú đấm này, Nông Thanh Duyệt cũng không dám đón đỡ, thân hình nàng vội vàng thối lui.

Thi Binh hung mãnh không sợ chết lại sẽ chủ động chạy trốn, đây thực sự là cực kỳ hiếm thấy, để người của Thiên Thi Tông đều trố mắt, hầu như không thể tin được con mắt của mình.

- Hừ!

Đoạn Chính Chí tiến lên nói.

- Giao tiểu tử này cho ta, ngươi đi làm thịt hai người kia!

Thân hình của Nông Thanh Duyệt lập tức gập lại, giết tới Nhạc Khai Vũ và Quảng Nguyên.

- Chớ vội đi a!

Lăng Hàn cười to, lại oanh một quyền. Lôi Đình Chiến Giáp phát uy, tổng cộng có bảy con Long Tượng hiện lên, đuổi về phía Nông Thanh Duyệt.

- Tiểu tử, chết đi!

Đoạn Chính Chí giết tới.

Lăng Hàn lại không để ý tới, chỉ truy kích Nông Thanh Duyệt.

- Lớn mật!

Đoạn Chính Chí giận dữ. Hắn đường đường là Thần Thai Cảnh, ra tay toàn lực, một tiểu tử Linh Hải cảnh lại dám không để ý tới. Đây là xem thường hắn cỡ nào?

Vậy ngươi liền trả giá thật lớn đi!

Hắn cười gằn, một chưởng ấn xuống, đánh tới sau lưng của Lăng Hàn.

- Cẩn thận!

Nhạc Khai Vũ và Quảng Nguyên đều kinh ngạc thốt lên.

Đùng… Một chưởng vỗ xuống. Nhưng chỉ thấy tia điện lấp lóe, Lăng Hàn lảo đảo mấy cái, mà Đoạn Chính Chí cũng rên lên một tiếng, khóe miệng tràn ra máu tươi, bàn tay đã cháy đen.

Cái này không phải thực lực của Lăng Hàn nghịch thiên, có thể tổn thương Thần Thai Cảnh, mà là Lôi Đình Chiến Giáp phát uy.

- Ha ha ha ha!

Nhạc Khai Vũ vỗ tay cười to.

- Nếu như Ngạo gia lão tổ thấy cảnh này, nhất định sẽ tức điên! Có điều thật kỳ quái! Chiến giáp ở trong tay bản tông đã mấy trăm năm, từ xưa tới nay chưa từng có ai kích hoạt được, vì sao tiểu tử này có thể kích hoạt? Lẽ nào, bộ chiến giáp này đang đợi hắn sao?

---------------

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện