Lăng Hàn đi tới phía trước bức tường lắp kín, không có vật khác.
Hắn vươn tay đặt lên gạch.
Thình thịch, âm thanh ngột ngạt vang lên.
Lăng Hàn đổi một viên gạch, lại đập, đồng thời hắn lại dời.
Sau khi đổi mười mấy lần, âm thanh biến thành tiếng thanh thúy.
Hắn lộ ra nụ cười, đây là rỗng ruột.
- Đường Nghiêm, Kim cô nương.
Hắn kêu lên.
Đường Nghiêm đi tới, trên mặt đầy mờ mịt nhưng Kim Dạ Tuyết lại mang theo nụ cười bội phục, nói:
- Quả nhiên không thể giấu diếm được ngươi.
Lăng Hàn nhếch miệng mỉm cười.
- Các ngươi đang đào ám hiệu gì, ta thấy thế nào cũng không hiểu?
Đường Nghiêm cảm thấy kỳ quái.
- Không hiểu là được rồi.
Lăng Hàn chỉ chỉ khối gạch kia.
- Đến, đập ra nó.
Kim Dạ Tuyết lại là lắc đầu:
- Yên tâm, lần này không có nguy hiểm.
Nàng đi ra phía trước, vỗ một chưởng, ba, tảng đá vỡ vụn, nàng đưa tay vào trong, thời điểm lấy ra là một cái hộp sắt.
- Ồ!
Đường Nghiêm lập tức mở to hai mắt nhìn.
Kim Dạ Tuyết mở hộp ra, bên trong đặt ba món đồ đồ.
Hai quyển sách mỏng và tấm da thú.
Ánh mắt Lăng Hàn đảo qua tấm da thú, trái tim của hắn đập mạnh.
Cái đồ chơi này, hắn gặp qua một lần.
- Ta có thể xem trước một chút sao?
Hắn chỉ chỉ da thú.
- Tùy ý.
Kim Dạ Tuyết gật đầu:
- Trước đó đã nói xong, chiếm được công pháp, Bảo thuật, người người có phần.
Lăng Hàn lấy ra tấm da thú kia, mở ra, Kim Dạ Tuyết cùng Đường Nghiêm cũng là cầm quyển sách.
- Tê, Đại La Thiên Bảo thuật!
Giọng nói của Đường Nghiêm run rẩy, bỗng nhiên đứng lên chỉ vào Kim Dạ Tuyết nói:
- Ngươi, ngươi là hậu duệ Hằng Phong Hoàng Triều Kim gia!
- Không sai!
Kim Dạ Tuyết ngạo nghễ gật đầu, có cảm giác tôn quý khó tả.
Lăng Hàn cảm thấy run rẩy, bởi vì hắn đoán không sai, trên tấm da thú này ghi chép chính năng lượng hủy diệt linh đồ!
Hắn chỉ nắm giữ một bộ phận, mà là bộ phận quy tắc, cả hai cộng lại có thể hoàn chỉnh hay không, Lăng Hàn cũng không biết, bởi vì hắn còn chưa bắt đầu tu luyện.
Hắn áp chế kích động trong lòng, nói:
- Hằng Phong Hoàng Triều gì?
- Ta tới nói đi.
Kim Dạ Tuyết đè lên tay Đường Nghiêm, khí tràng mười phần, làm cho Đường Nghiêm ngậm miệng lại.
- Trước Thanh Long Hoàng Triều, thống trị Nguyệt Hoa tinh cùng ba mươi sáu tinh thể phụ thuộc chính là Hằng Phong Hoàng Triều.
Nàng ngạo nghễ nói, trên gương mặt xinh đẹp mang theo vinh quang.
- Vậy mà, đại khái vào sáu vạn năm trước, lúc ấy hoàng đế Hằng Phong Hoàng Triều Kim Duyệt xung kích Thánh Nhân thất bại, hóa đạo quy thiên, Mạnh gia vốn trung thành tuyệt đối, phụ trợ tân hoàng Mạnh gia lại đột nhiên phản bội, từ đó giết sạch Kim gia từ trên xuống dưới.
- May mắn, tiên hoàng Kim gia có bố trí đề phòng vạn nhất, lưu lại một chi huyết mạch ở bên ngoài, không người nào biết, lúc này mới trốn khỏi một kiếp.
- Nhưng vì phòng ngừa Mạnh gia tìm tới tổ địa Kim gia ta, những người đi trước thà rằng ngọc nát, đã che đậy tổ địa không còn. Cũng vì như thế, chi mạch Kim gia không cách nào tìm được tổ địa, một đời lại một đời, một bên cất giấu oán hận với Mạnh gia, một bên tìm kiếm tung tích tổ địa.
Lăng Hàn kinh ngạc, không nghĩ tới Kim Dạ Tuyết có địa vị lớn như vậy.
Kim Dạ Tuyết nhìn Đường Nghiêm:
- Tiểu Hầu gia, hiện tại ngươi còn dám muốn bảo thuật nơi này không?
- Ngươi biết ta là ai?
Đường Nghiêm hơi giật mình.
- Đường đường tiểu Hầu gia, ai chưa nghe nói qua?
Kim Dạ Tuyết thản nhiên nói.
Đường Nghiêm nhíu mày.
Mạnh gia thượng vị đã bắt đầu tẩy trắng bản thân mình, mấy vạn năm qua đi, người bình thường chỉ biết Nguyệt Hoa tinh chỉ có một Mạnh gia hoàng gia, nhưng trong một ít thế lực lớn, chân tướng năm đó vẫn được lưu truyền xuống, thậm chí trong triều có một phần là dư nghiệt Kim gia, chờ ngày hậu duệ Kim gia xuất hiện, vung cánh tay hô lên đẩy ngã Mạnh gia.
Nếu như hắn cầm công pháp truyền thừa của Kim gia, vậy tương đương đứngở mặt đối lập với Mạnh gia, trừ phi hắn giao những thứ này ra trước.
Bao quát cả Kim Dạ Tuyết.
Chuyện này làm hắn xoắn xuýt, Kim Dạ Tuyết là nữ nhân đầu tiên làm hắn động tâm, hơn nữa tổ tiên Kim gia còn có tư cách xung kích Thánh Nhân, có thể thấy được Kim gia truyền thừa trâu bò
cỡ nào.
Mạnh gia từ đầu đến cuối không có đình chỉ lùng bắt Kim gia, một là muốn chém tận giết tuyệt, thứ hai cũng muốn đạt được bảo thuật của Kim gia.
Có thể chắp tay nhường cơ hội thành Thánh, Đường Nghiêm cam tâm sao?
Lại nói, cho dù hắn nộp lên, Mạnh gia sẽ tin tưởng hắn không có dành riêng?
Cho dù vì mục đích an toàn, hắn nên đi chết đi.
Đường Nghiêm chỉ có một lựa chọn, đó là im lặng, vĩnh viễn không thổ lộ bí mật hôm nay, mà hắn mang theo lòng dạ này, hắn sẽ còn trung thành tuyệt đối với Mạnh gia sao?
- Thật sự là quả bom lớn!
Đường Nghiêm thở dài nói ra, nếu Kim Dạ Tuyết sớm nói cho hắn biết, nơi này chính là tổ địa Hằng Phong Hoàng Triều, vậy hắn còn có thể lập tức trở về bẩm báo, không đặt chân một bước, nhưng còn bây giờ thì sao, hắn chỉ có thể làm đến cùng.
Kim Dạ Tuyết cười nhạt một tiếng:
- Có thể tu bảo thuật Kim gia ta, ngươi còn kén ba chọn bốn?
- Cũng phải.
Đường Nghiêm lộ ra nụ cười khổ, đây ít nhất là bảo thuật cấp bậc Tôn Giả, tương lai còn có cơ hội dòm ngó Thánh Nhân cảnh.
Lăng Hàn đã xem xong nội dung da thú, hắn tự nhiên không kịp tu luyện, thứ này vô cùng phức tạp, dung nhập não hải còn không ngừng biến hóa, hắn đặt lại vào trong hộp.
- Trước tiên ghi nội dung bảo thuật ra đi.
Kim Dạ Tuyết nói:
- Ta lấy đi bản gốc, các ngươi không ngại chứ?
- Không ngại.
Lăng Hàn cùng Đường Nghiêm đều lên tiếng, đây là bí pháp tổ truyền của người ta, có thể cho bọn họ quan sát đã hào phóng trong hào phóng.
Đường Nghiêm và Kim Dạ Tuyết cùng xem xong nội dung trong tay của mình, ba người liền trao đổi một chút, tiếp tục xem.
Lăng Hàn có Đại La Thiên Bảo thuật, đây là một loại bí pháp, sau khi vận chuyển sẽ có uy lực vô tận.
Lúc trước Kim gia dùng Hồn Thiên Kinh và Đại La Thiên Bảo thuật quét ngang một phương, thành tựu hoàng đồ bá nghiệp, đây là nội tình chân chính của Kim gia.
- A, đây là vật gì, vì sao xem không hiểu?
Kim Dạ Tuyết cầm da thú, trên mặt nàng đầy mờ mịt.
Là đầu óc nàng khó dùng hay ký hiệu trên da thú quá quỷ dị?
- Cho ta xem một chút.
Đường Nghiêm đưa tới, lúc này hắn cầm lên xem.
Đây là cái gì, chữ như gà bới sao?
- Lăng Hàn, ngươi xem hiểu?
Hắn hướng Lăng Hàn hỏi.
- Ừm, đây là một bức linh đồ.
Lăng Hàn không có giấu diếm, ngược lại có biết linh đồ hay không, nhưng có thể học được hay không là chuyện khác, hắn cũng bởi vì cả ngàn vị diện trong người mới có thể nắm gữ, mười phần cổ quái.
- Thật?
Đường Nghiêm quan sát da thú nhưng không hiểu gì.
Đây tuyệt đối là chữ như gà bới, chỗ nào có thể là linh đồ?
Nhưng nếu như không phải linh đồ cao giai, vì sao tổ tiên Kim gia lại thu vào trong hộp, đặt cùng chỗ với hai đại kỳ công?
Nước mắt chảy dài, chí bảo ngay trước mặt nhưng chỉ có thể đưa mắt nhìn, bi ai lớn nhất trên đời chính là như thế.