Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4306: Khoác lác


trước sau

Hơn hai mươi con hung thú lao tới giống như máy ném đá ném ném đá nặng vào người Lăng Hàn, hơn nữa còn đầy gai nhọn.

Lăng Hàn mở màn sáng tinh thần, hiện tại bên trong Chú Đỉnh cảnh, đối thủ có thể ép hắn sử dụng Hỗn Độn Cực Lôi tháp đã ít tới đáng thương.

Bành bành bành, từng đầu hung thú va chạm làm màn sáng chấn động, màn sáng vẫn ương ngạng không vỡ.

Lăng Hàn hừ một tiếng, đấm ra một quyền.

Đến mà không trả lễ thì không hay, cũng ăn một kích của hắn.

Bành!

Lập tức, những hung thú kia bay lên, chúng bị một quyền của hắn đánh bay.

Nhưng có càng nhiều hung thú lao tới, sử dụng tự thân làm vũ khí va chạm với Lăng Hàn, hơn nữa, trên mũi nhọn rất nhiều hung thú có ánh sáng lóe lên, dường như biết va chạm bình thường không thể tạo thành tổn thương lên Lăng Hàn, cho nên chúng phát động đại chiêu.

Bành, bành, bành, lần này lại khác biệt, khi từng đầu hung thú đụng vào, màn sáng xuất hiện rất nhiều vết nứt, số lượng càng ngày càng nhiều, màn sáng sắp phá vỡ.

Việc này càng kích thích hung tính của đám hung thú, chúng như nổi điên va chạm vào màn sáng.

Lăng Hàn cười nhạt, niệm lực phun trào, Tinh Thần màn sáng khôi phục như ban đầu.

Hắn sử dụng bí lực dự trữ, hoàn toàn có thể đứng bất động như vậy cho hung thú va chạm tới khi kết thúc sinh mạng.

Hắn sẽ không bị động như thế, lập tức triển khai phản kích, hắn đấm ra một quyền, mười con hung thú bị đánh bay, có chút tâm mạch vỡ nát, chết ngay lập tức.

Đối phó hung thú, đương nhiên hắn không cần khách khí, bật hết hỏa lực, trong từng quyền oanh kích, không ngừng có hung thú bị hắn đánh nổ, thi thể rơi xuống như mưa.

Nhìn thấy máu tươi, sát ý của hắn cũng nổi lên, hắn hóa thân thành sát thần, không ngừng thu gặt sinh mệnh.

Sau khi chết gần trăm đồng bạn, những hung thú kia cũng sợ hãi, chúng quay đầu chạy đi.

Đừng nhìn bọn chúng tròn vo nhưng tốc độ rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã biến mất không thấy bóng dáng.

Lăng Hàn cũng không có truy kích, tảng đá nơi này đầy cạm bẫy, hắn cũng không muốn bởi vì truy kích vài đầu hung thú mà làm mình lâm vào nguy hiểm.

Ngược lại không cừu không oán, so đo với hung thú không có trí tuệ làm gì?

Lăng Hàn dừng bước lại, hắn cắt thịt một con hung thú nướng ăn.

Kết quả, hắn ăn một miếng thì buồn nôn.

Thịt chúng quá khó ăn, mang theo mùi vị rất khó ngửi.

Được rồi, hắn một miếng thịt cũng không muốn.

Lăng Hàn đi ra một chút, nơi này khắp nơi là máu, mùi không dễ ngửi.

Một đêm trôi qua, mặt trời bay lên cao như cũ.

A, nơi này còn có mặt trời?

Lăng Hàn nhìn lên bầu trời, hắn phát động nhãn thuật, hắn kinh ngạc phát hiện đó là mặt trời thật.

Chẳng lẽ hắn đang ở trên tinh thể nào đó trong tinh không hay sao?

Nếu là như vậy, vì cái gì chưa từng có bị người phát hiện nơi này, còn cần cánh cửa ánh sáng truyền tống?

Bởi vì tinh cầu có trận pháp bao phủ hay sao?

Những ý nghĩ này xuất hiện trong đầu hắn, hắn không do dự, vội vàng ngồi xếp bằng xuống bắt đầu hấp thu lực lượng thiên địa.

Sau nửa giờ, Lăng Hàn thu công đứng lên.

Hắn suy nghĩ, trước đó hấp thu lực lượng thiên địa nhìn như rất bình thường, nhưng tinh tế phân biệt sẽ phát hiện một ít thứ gì đó.

Đúng, giống như dùng thiên tài địa bảo đề thăng tu vi.

Lực lượng thiên địa nơi này chính là thiên tài địa bảo?

Đương nhiên là thiên tài địa bảo cực kỳ kém cỏi, không khác gì tu luyện bình thường.

Thú vị.

Lăng Hàn trước đó đã cảm thấy nơi này quái dị, hiện tại suy nghĩ kỹ, hắn phát hiện nơi đây không đơn giản.

Hắn tiếp tục lên đường, ban ngày gấp rút lên đường, ban đêm nghỉ ngơi.

Hoang nguyên quá lớn, hắn đã đi ba ngày nhưng không gặp một người, ngược lại có không ít hung thú, trừ hung thú tròn vo còn có thằn lằn, kỳ đà màu giống như màu đá, miệng chúng phun nước mực đen có lực ăn mòn cực mạnh. Hơn nữa, thực lực tổng hợp của hung thú thằn lằn cũng mạnh hơn, đã gần tới Sinh Đan cảnh.

Hung mãnh như vậy, Lăng Hàn sẽ không trêu vào, cũng may đám hung thú như vậy không chủ động
ẩn giấu tung tích, có thể sớm phát hiện và đi vòng qua.

Tới ngày thứ tư, Lăng Hàn không may lại gặp một con thằn lằn Sinh Đan cảnh, hắn chỉ có thể đường vòng.

Hắn vừa mới đi vòng qua, một nam tử từ phía sau chạy tới.

Người này khoảng hai mươi tuổi, dáng vẻ rất anh tuấn nhưng lại có một vết sẹo từ lông mày trái kéo dài tới khóe miệng, từ đó vết thẹo phá tan anh tuấn của hắn, vết thương này rất sâu, thịt hai bên đều lật ra ngoài, nhìn hắn rất dữ tợn.

Nhưng Lăng Hàn sẽ không quan tâm tướng mạo của người khác, hắn chỉ nhìn sơ qua và thu hồi ánh mắt.

Nam tử mặt sẹo nói:

- Ngươi đang nhìn sẹo trên mặt ta sao?

Ách, Lăng Hàn lắc đầu:

- Không có hứng thú.

Hắn không quan tâm đối phương là ai, càng không để ý tới tướng mạo của đối phương.

- Đây là vết sẹo lưu lại sau khi ta quyết đấu với Lục Kỳ.

Không nghĩ tới mặt thẹo lại nói tiếp:

- Đây không phải sỉ nhục, ngược lại là tiêu chí anh dũng của ta.

Lăng Hàn kinh ngạc, kẻ này đúng là mặt dài, bị người ta phá tướng lại còn nói là tiêu chí anh dũng?

Nhưng Lục Kỳ bài danh mười chín tinh võng, có gì mà đắc ý?

- Ta đã biết.

Lăng Hàn gật đầu, đối phương thích thổi thì cứ thổi đi.

Mặt thẹo không bỏ qua, lại nói:

- Ngươi biết Lục Kỳ là ai không?

Không đợi Lăng Hàn nói chuyện, hắn lập tức nói tiếp:

- Lục Kỳ chính là siêu cấp thiên tài bài danh mười chín Chú Đỉnh cảnh trên tinh võng, ta có thể va chạm khí lực với hắn năm trăm chiêu, cuối cùng mới bị hắn gây thương tích, đây chính là thực lực!

Lăng Hàn không biết nên nói gì nữa.

Thì ra còn thích thổi phồng chiến tích.

- Vậy thì thế nào?

Hắn hơi không kiên nhẫn.

- Cho nên, ngươi còn không ngoan ngoãn quỳ xuống!

Mặt thẹo cao ngạo nói:

- Nếu không, ngươi đang vô lễ với ta, ta cũng có thể lấy tính mạng của ngươi.

Lăng Hàn bật cười, hắn tiến lên một bước tới gần tên mặt thẹo.

- Muốn chết!

Mặt thẹo thấy thế liền rút kiếm chém về phía Lăng Hàn.

Lăng Hàn giơ hai ngón tay kẹp kiếm của đối phương, sau đó trở tay đặt lên cổ đối phương.

Lúc này tên mặt thẹo không dám động đậy.

Nếu hắn động đậy, cái đầu sẽ rơi xuống đất.

- Có chuyện gì từ từ nói, không nên vọng động.

Hắn sợ đến không dám ngạo màn và phách lối như lúc nãy.

Lăng Hàn lộ ra vẻ mặt hoài nghi:

- Ngươi thực sự giao thủ với Lục Kỳ sao?

Chỉ có thực lực như thế mà dám nói đại chiến năm trăm hiệp với Lục Kỳ, hắn là mặt hàng một chiêu là có thể miểu sát.

- Đương nhiên!

Mặt thẹo cao ngạo nói.

Lăng Hàn cười ha ha:

- Ta cũng đánh với Lục Kỳ, mặc dù ta không có chút hảo cảm nào với gia hỏa kia, nhưng ta nghĩ, hắn dùng một ngón tay cũng có thể giết ngươi một trăm lần.

Tên mặt thẹo xấu hổ, giải thích:

- Thời điểm ta giao thủ với hắn là vào mấy chục năm trước, hắn chưa lợi hại như vậy.

Lăng Hàn bật cười:

- Lục Kỳ nhiều lắm mới hơn ba mươi tuổi đi, ngươi giao thủ với hắn vào vài thập niên trước?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện