Cảnh Hưng kiêng kị, bởi vì Vu Phi Minh cũng là Tứ Đỉnh, lại là đối thủ cũ của hắn.
Không những bọn họ là kẻ thù cũ trên tinh võng, trong hiện thực cũng đánh nhau vô số lần.
Bởi vì bọn họ đến từ cùng một tinh thể, cho nên vô cùng hiểu rõ lẫn nhau.
- Thật sự xấu hổ, nơi này chúng ta tới trước, vẫn mời các ngươi đi nơi khác.
Vu Phi Minh từ tốn nói.
Cảnh Hưng cười lạnh:
- Nơi này cũng không phải các ngươi mở, dựa vào cái gì chúng ta phải đi?
- Ha ha, bởi vì thực lực chúng ta mạnh hơn!
Vu Phi Minh cười nói:
- Thực lực chúng ta mạnh, chúng ta muốn làm gì thì làm.
- Thực lực mạnh?
Cảnh Hưng lắc đầu:
- Chưa chắc!
Thực lực của hắn và Vu Phi Minh chỉ sàn sàn nhau, song phương đánh hơn trăm lần, lẫn nhau có thắng bại, hắn không dám nói có thể thắng Vu Phi Minh, nhưng Vu Phi Minh cũng hoàn toàn không dám nói mạnh hơn hắn.
Cho nên, bây giờ đối phương nói như vậy đã lộ ra lực lượng khác.
- Ha ha, ngươi muốn chống lại chúng ta, nhưng đổi thành người khác, ngươi dám mạnh miệng hay sao?
Vu Phi Minh chỉ vào người trẻ tuổi mặc áo trắng bên cạnh.
Đây cũng là cái nào?
- Để ta giới thiệu một chút.
Vu Phi Minh mỉm cười, mang theo vài phần trào phúng, nói:
- Vị này là Thi Đức Trạch Thi huynh, chắc hẳn ngươi cũng nghe nói về hắn, Thi huynh chính là tồn tại bài danh hơn bảy trăm trên tinh võng.
Người trẻ tuổi mặc áo trắng cười ngạo nghễ, chớ nhìn bọn họ chỉ kém hai trăm bài danh, nhưng tiến vào bài danh trước một ngàn, mỗi chênh lệch một trăm bài danh, thực lực sẽ khác biệt rất lớn, càng không cần nói hai trăm bài danh.
Cảnh Hưng biến sắc, hơn bảy trăm, người này quá mạnh.
Nhưng hắn nghĩ tới Lý Tự Toán, dũng khí của hắn tăng lên rất nhiều.
Vị này là nam nhân va chạm với Lục Kỳ năm trăm chiêu, bài danh tinh võng hơn bảy trăm tính là cái gì?
- Ha ha!
Hắn cười to,
- Thì ra là Thi huynh, ngươi đã tìm được cường viện. Nhưng ngươi cũng nên xem Lý huynh bên cạnh ta là ai?
Hả?
Vu Phi Minh, Thi Đức Trạch đều nhìn về phía Lý Tự Toán, ngươi là ai?
- Lý Tự Toán Lý huynh, hắn đã va chạm với Lục Kỳ năm trăm chiêu đấy.
Cảnh Hưng ngạo nghễ nói.
Đến lúc này, Lục Kỳ lại bị mượn ánh sáng một lần.
Lý Tự Toán cảm thấy không ổn, hắn chỉ có thể hù dọa người khác, nếu thật đánh nhau, thực lực của hắn không chen vào trước một vạn, hắn làm sao đối kháng tồn tại hơn bảy trăm?
Nhưng bây giờ hắn đánh sưng mặt cũng phải tiến lên, chẳng lẽ còn có thể nói lúc trước là hắn thổi phồng?
- Ha ha, Cảnh huynh khích lệ, nhưng ta may mắn giao thủ với Lục Kỳ mấy trăm chiêu, không đáng nhắc đến.
Lý Tự Toán từ tốn nói, hắn giả mạo thanh cao.
Vu Phi Minh, Thi Đức Trạch biến sắc, Lục Kỳ là ai, siêu cấp thiên tài bài danh mười chín, có thể va chạm năm trăm chiêu với Lục Kỳ, thực lực của hắn thế nào cũng bài danh trong một trăm, thậm chí cao hơn.
Nhân vật như vậy so sánh với bọn họ, quả thực chính là thần linh.
Chọc nổi sao?
Vu Phi Minh do dự một chút, hắn vẫn mạnh miệng nói:
- Thì ra là Lý huynh, thất kính thất kính.
Lý Tự Toán thả lỏng, lại bị hắn lừa gạt.
Nhưng Thi Đức Trạch nói một câu làm trái tim của hắn rung động:
- Thì ra Lý huynh đã giao thủ với Lục Kỳ, thật làm cho ta hâm mộ! Không biết có thể luận bàn với Lý huynh một chút hay không, cũng cho ta mở mang tầm mắt.
Con mẹ ngươi.
Lý Tự Toán cảm giác có sấm sét đánh lên người mình, hắn nên làm cái gì bây giờ?
Đáp ứng, như vậy khẳng định không được, nếu đánh nhau thì hắn sẽ bại lộ, nhưng nếu như không đáp ứng, hắn nên cự tuyệt như thế nào mới có thể không bại lộ mình sợ hãi.
Nhưng cho dù hắn nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra biện pháp giải quyết.
- Ha ha, ta sẽ luận bàn với ngươi một hồi.
Lăng Hàn cười nói:
- Lý huynh gần đây công lực tiến nhanh, có lẽ Lục Kỳ còn không phải đối thủ của hắn, vạn nhất làm bị thương Thi huynh sẽ không tốt.
Thấy Lăng Hàn đứng ra, Lý Tự Toán cảm động sắp khóc.
Ân nhân cứu mạng.
- Ngươi?
Thi Đức Trạch nhìn sang Lăng Hàn:
- Ngươi là ai?
- Lăng Hàn.
- Tinh võng bài danh bao nhiêu?
Thi Đức Trạch lại hỏi.
Lăng Hàn
nghĩ nghĩ:
- Hẳn là hơn mười vạn.
Đúng thế, tài khoản trước mắt của hắn chỉ có bài danh như vậy, cho dù là Tinh Không Đệ Nhất Nhân cũng chỉ mới vào một ngàn vị trí đầu.
- Ha ha!
Thi Đức Trạch cười lạnh, chỉ hơn mười vạn cũng xứng khiêu chiến hắn?
Đối thủ như vậy, thắng mà không võ, càng làm giảm thân phận của hắn.
- Ngươi còn chưa đủ tư cách!
Hắn lắc đầu.
Lăng Hàn thở dài:
- Vì cái gì luôn có người tự tin như vậy, luôn luôn không coi ai ra gì?
Khốn kiếp, ngươi bài danh tinh võng hơn mười mấy vạn, người ta sẽ xem trọng ngươi hay sao?
Tất cả mọi người nói chuyện với nhau, Cảnh Hưng còn tốt, nhưng đám người Vu Phi Minh lại trào phúng, mỗi người hạ miệng không lưu tình.
Đối người kém cỏi như thế, bọn họ cần bận tâm cảm thụ của Lăng Hàn sao?
Lăng Hàn cũng không tức giận, thản nhiên nói:
- Nếu là không dám giao thủ với ta, vậy thì lui sang một bên.
Sách, ngươi còn tự tin bành trướng như vậy?
- Cút sang một bên, ngươi có tư cách gì giao thủ với Thi huynh!
Một tên nam tử vọt ra, hắn bắt lấy Lăng Hàn.
Thi Đức Trạch khinh thường xuất thủ với Lăng, vậy thì hắn lao ra ngoài trước.
Lăng Hàn đứng chắp tay, hắn làm như không biết.
Nếu như bị Đại Hắc Cẩu nhìn thấy, nó khẳng định sẽ bĩu môi, nói Lăng Hàn lại bắt đầu trang bức, nhưng trong mắt những người khác, đây rõ ràng là Lăng Hàn không kịp phản ứng, đối phương quá mạnh, còn hắn thì quá yếu.
Người kia đã giết tới, chỉ một tát đánh vào ngực Lăng Hàn, muốn ném hắn sang một bên.
Ngay thời điểm đối phương muốn bắt hắn, Lăng Hàn xuất thủ, tốc độ nhanh như điện quang, hắn đánh vào ngực đối phương, sau đó hất lên, bành, người kia bị hắn ném vào vách đá, sau đó trượt xuống và nằm úp xuống đất, đối phương không thể nhúc nhích chút nào.
Lúc này bốn phía hoàn toàn yên tĩnh.
Tê, gia hỏa bài danh tinh võng hơn mười vạn lợi hại như vậy?
- Thì ra là giả heo ăn thịt hổ.
Thi Đức Trạch vẫn xem trọng vài phần, hắn nhìn Lăng Hàn, chậm rãi gật đầu, nói:
- Ta đến lãnh giáo một chút.
Hắn nhanh chân tiến lên tấn công Lăng Hàn.
Lăng Hàn thả lỏng hai tay sau lưng.
Lúc này tất cả mọi người không cho rằng Lăng Hàn không phải không kịp phản ứng, mà là cố ý trang bức.
Nhưng đối thủ của ngươi bây giờ chính là Thi Đức Trạch bài danh, tinh võng hơn bảy trăm, ngươi có thể trang bức hay sao?
Thi Đức Trạch đã tới gần, đưa tay bắt lấy Lăng Hàn.
Dù sao cũng là cao thủ bài danh tinh võng hơn bảy trăm vị, thực lực của hắn cường đại kinh người, chỉ một chưởng đã bắt lấy từng đạo thần quang.
Lăng Hàn cũng xuất thủ, hắn bắt lấy đối phương.
Ba, tay của hai người va chạm vào nhau.
Lần này hai bên va chạm vào nhau, lực lượng ai mạnh hơn, thể phách càng mạnh mẽ hơn thì người đó thắng.
Thi Đức Trạch cười lạnh, hắn luyện Long Tượng Bàn Nhược Công chuyên tu lực lượng và thể phách, hắn còn cứng rắn hơn sắt thép, cho dù người bài danh cao hơn cũng phải nằm xuống.
Ngươi thật sự muốn chết.
Năm ngón tay của hắn phát lực, muốn đánh Lăng Hàn rên rỉ kêu thảm thiết, sau đó, hắn cảm thấy xương tay Lăng Hàn cứng rắn không gì sánh được, căn bản không thể làm gì.