Nam tử này tên là Khang Tinh Hải, hắn có lai lịch không nhỏ, chính là tồn tại bài danh ba mươi tinh võng Chú Đỉnh bảng, đặt ở Bắc Thiên vực, hắn hoàn toàn có thể chen vào trước mười.
Thiên tài như thế, đương nhiên có thể cuồng, có thể ngạo, có thể không coi ai ra gì.
Phải biết, hắn tùy ý nói một câu, có bao nhiêu người nguyện ý tranh nhau vỡ đầu làm việc cho hắn.
Thiên tài như thế, tương lai thành tựu Tôn Giả là chuyện ván đã đóng thuyền, thậm chí có khả năng nhập Thánh.
Nhưng bây giờ thì sao, hắn bảo Lăng Hàn đi lấy ngọn đèn, nhưng Lăng Hàn làm như không nghe thấy, hắn làm sao không giận? Càng mấu chốt chính là, hắn muốn theo đuổi nữ thần ngay bên cạnh, hắn có thể nhịn cục tức này?
- Rất tốt, dám không đặt Khang Tinh Hải ta vào trong mắt, ngươi thật sự to gan!
Hắn nói chậm nhưng rất tức giận.
Lăng Hàn bật cười:
- Ngươi đúng là có tật xấu khó đỡ, chính ngươi không có tay không có chân sao? Cho dù không có tay không có chân, thời điểm mời người hỗ trợ còn phải khách khí, như thế nào, tất cả mọi người thiếu nợ ngươi?
Khang Tinh Hải nổi giận, không ai dám nói chuyện với hắn như vậy, đúng là muốn chết!
- Hừ, ta thấy đôi mắt của ngươi rất thừa!
Hắn lạnh lùng nói ra, sát khí lộ ra ngoài.
- Khang huynh, còn có vị huynh đài này!
Nữ tử mặc tăng y lên tiếng, tiếng nói ung dung, còn có vận vị khó nói thành lời, giống như đạo âm phật xướng:
- Tất cả mọi người là thiên kiêu Nhân tộc, xin đồng tâm hiệp lực, không nên nội chiến.
Lăng Hàn có cảm giác bình tĩnh, giống như tất cả tranh chấp trên thế gian không có quan hệ gì tới hắn.
Tâm thần hắn rung động, đây là công pháp gì, tại sao có thể ảnh hưởng tinh thần của hắn.
Ồ!
Hắn có một cảm giác quen thuộc, cảm thấy nó có kỳ diệu nhất mạch tương thừa với Lục Tự Minh Vương chú.
Chẳng lẽ nữ tử này đến từ Phật tộc?
Sát ý của Khang Tinh Hải biến mất, hắn mỉm cười:
- Nếu tiên tử đã nói như vậy, tại hạ không có ý kiến.
Thật là lợi hại, có thể hóa giải sát ý nặng như thế, không thể không nói, Phật tộc có năng lực kinh khủng ở phương diện ảnh hưởng lòng người. Khó trách Thanh Long Hoàng Triều trước đó rất mâu thuẫn khi Phật tộc truyền đạo, đúng là nguy hại quá lớn.
Lăng Hàn nhìn về phía nữ tử, thản nhiên nói:
- Xin hỏi cô nương xưng hô như thế nào?
- Lớn mật!
Khang Tinh Hải lập tức quát tháo.
Nữ tử mặc tăng y thản nhiên nói:
- Bần ni pháp hiệu Cát Tường Thiên.
Pháp hiệu?
Nàng quả nhiên là truyền nhân Phật tộc.
- Cát Tường Thiên tiên tử chính là Thánh Nữ Phật tộc!
Khang Tinh Hải lại giới thiệu:
- Hơn nữa còn là thiên tiên bài danh thứ mười trên Tuyệt Sắc bảng.
Nữ tử này rất đẹp, cũng không kém gì Tống Lam.
Nhưng Thánh Nữ Phật tộc có thể kết hôn sao?
Cát Tường Thiên niệm phật hiệu:
- Người xuất gia không nhiễm hồng trần, cái gọi là Tuyệt Sắc bảng chỉ là trò đùa mà thôi.
Lăng Hàn nhắm mắt lại, mặc dù Thánh Nữ Phật tộc tự xưng bần ni nhưng giữ lại ba ngàn phiền não trên đầu, miệng còn nói Tuyệt Sắc bảng là trò đùa, cũng không thấy nàng lên tinh võng kháng nghị và cự tuyệt cái bài danh này.
Ha ha, Thánh Nữ Phật tộc giống như Tống Lam, tuyệt đối không thanh thuần như vẻ ngoài, chắc chắn là kẻ tâm cơ thâm trầm.
- Tại hạ Lăng Hàn.
Lăng Hàn giới thiệu về mình một chút:
- Không biết Thánh Nữ có hiểu rõ về Hắc Thiên miếu hay không?
- Hoàn toàn không có.
Cát Tường Thiên lắc đầu, nói:
- Phật tộc ta phổ độ chúng sinh, nhưng nơi này có hung sát khí rất nặng, tuyệt đối không phải tịnh thổ của Phật tộc.
Nàng chỉ vào ngọn đèn kia, tay trắng như mỹ ngọc làm tim người ta đập thình thịch:
- Ví dụ như ngọn đèn dầu kia, nếu như bần ni không đoán sai, nhất định đã dùng thi thể Thánh Nhân nấu thành thi dầu.
Móa!
Lăng Hàn trợn mắt, khẩu vị thật nặng, khó trách ánh sáng lại kỳ diệu như thế, có thể gia tăng thể chất người ta.
Thì ra là “vật liệu” Thánh cấp.
- Không sai, thứ này có thể gia tăng thể phách, nhưng Thánh Nhân đã gần đạo, hấp thu chỗ tốt như vậy, khó tránh khỏi sẽ nhiễm nhân quả thiên địa, cũng không phải chuyện gì tốt.
Cát Tường Thiên nói.
Lăng Hàn gật đầu, Thánh Nhân
quá cường đại, thậm chí đã gần đạo, lại bị người ta luyện chế thành thi dầu, việc này đã phản bội thiên địa, hấp thu chỗ tốt như vậy, tự nhiên sẽ bị thiên địa nhắm vào.
Thậm chí sẽ bị xem như tà ma, thiên địa sẽ giáng thần lôi chém chết.
- Cuối cùng là địa phương nào, ngay cả Thánh Nhân cũng có thể bị chém, luyện hóa thành thi dầu?
Khang Tinh Hải mất hồn mất vía, cho dù là thiên tài như hắn cũng chỉ có lòng tin xung kích Tôn Giả, muốn thành Thánh? Thật sự quá khó khăn, không phải thiên phú là có thể làm được.
Nhưng bây giờ, Thánh Nhân cao cao tại thượng bị người ta luyện thành thi dầu, tâm thần hắn suýt thất thủ.
- Tiên tử, ngươi có nhìn lầm hay không?
Hắn hỏi.
Cát Tường Thiên lắc đầu:
- Phật ta phổ độ chúng sinh, cho nên rất quen thuộc tà vật, bần ni sẽ không nhìn lầm.
- Nhưng dùng thi thể Thánh Nhân luyện hóa thành thi dầu, cũng không phải nhất định thực lực chém giết Thánh Nhân mới được.
Nàng dừng một chút lại nói.
Đúng thế, thể thể Thánh Nhân có thể bị chém giết, cũng có thể bị… móc ra.
Nhưng nữ nhân này thật không biết gì về Hắc Thiên miếu hay sao?
- Ta đến nghiên cứu một chút.
Khang Tinh Hải nói, hắn đi về phía ngọn đèn, cho dù hắn nói dễ nghe nhưng trong mắt lại đầy tham lam.
Đây chính là Thánh Nhân luyện hóa thành dầu, quản nó có phải thi đầu hay không, hiệu quả bày ra đó, có thể thể thể chất, hắn có thể cầm lấy rèn luyện thân thể mỗi ngày, thứ này có thể mang lại chỗ tốt bao nhiêu.
Có lẽ đỉnh phong của hắn không phải là Tôn Giả, mà là thánh nhân.
Còn nhân quả thiên địa, chỉ cần hắn đủ cường đại, cần quan tâm sao?
Nhưng hắn mới đi mấy bước, sắc mặt lại là lập tức trở nên tái nhợt.
Áp lực như núi.
Không thể tiến thêm một bước, bằng không sẽ bị áp lực khủng bố đè chết.
Đây là thánh uy, đừng nói Chú Đỉnh có thể hóa giải, ngay cả tư cách tới gần còn không được
Thế hắn mới biết vì sao Lăng Hàn không tiến lên lấy ngọn đèn, không phải người ta ngốc, mà là không làm được.
Nghĩ thông suốt điểm này, hắn tức giận.
Ngươi đã biết rõ việc này, vì cái gì không nói cho ta biết, cố ý nhìn ta làm trò cười cho thiên hạ?
- Lăng Hàn, ta không tính toán ngươi vô lễ với ta, nhưng ngươi cố ý lừa ta, cho dù có lời của Cát Tường Thiên tiên tử, ta không tha cho ngươi!
Khang Tinh Hải nói ra, ngược lại đang ép về phía Lăng Hàn.
Hô, đúng lúc này, một trận âm phong thổi qua, ngọn đèn biến hóa sáng tối một hồi, đột nhiên dập tắt.
Lúc này, nội tâm Lăng Hàn sinh ra hàn ý rất mạnh, vội vàng co chân chạy ra ngoài.
Cát Tường Thiên phản ứng nhanh hơn, lúc Lăng Hàn nhảy ra khỏi đại điện, hắn nhìn thấy đối phương đã nhanh hơn hắn một bước, chỉ có ngu ngốc Khang Tinh Hải quá mức ngạo khí, càng không muốn biểu hiện sợ hãi trước mặt giai nhân, hắn lại không chạy trốn.
Lăng Hàn nhìn về phía Cát Tường Thiên, hắn hít khí lạnh, bởi vì trên cổ đối phương có một dấu ấn tròn giống như bị người ta bóp cổ, dấu ấn hóa thành màu xanh.
Thấy Lăng Hàn nhìn chằm chằm vào cổ của mình, còn nhìn không rời mắt, trên mặt Cát Tường Thiên lộ ra vẻ buồn bực.
Cho dù là người xuất gia cũng không thích bị người ta nhìn chằm chằm.