Lăng Hàn đi lại trong núi, hắn gặp được hung thú, có đôi khi hắn sẽ ra tay, có đôi khi cũng ngại phiền phức nên lựa chọn không nhìn.
Đương nhiên, mặc kệ có ngại phiền phức hay không, việc này hoàn toàn quyết định hung thú có ăn ngon hay không, bởi vì nếu ăn ngon, hắn không ngại phiền phức.
Nhưng khi hắn gặp hung thú Sinh Đan đều lựa chọn đi vòng qua, cho dù là Bát Đỉnh cũng không đủ đối phó Sinh Đan sơ kỳ, huống chi nơi này không thiếu hung thú Sinh Đan trung kỳ, hậu kỳ thậm chí viên mãn.
Mấy ngày sau, Lăng Hàn nhìn thấy một tia sáng màu vàng bay đi với tốc độ kinh người..
Tiên hà!
Hắn có suy nghĩ đuổi theo, nhưng còn chưa kịp đuổi theo thì tiên hà đã vượt qua, hắn không đuổi kịp.
Khốn kiếp, tốc độ nhanh như vậy, hắn làm sao có thể bắt giữ?
Một ngày sau, hắn gặp lại tiên hà kia lần nữa, vừa mới xuất thủ, xoát, tiên hà đã bay đi, hắn không thể làm gì.
Làm sao bây giờ?
Trừ khi tia sáng kia dừng lại, nếu không hắn làm sao đuổi kịp và bắt giữ?
Lăng Hàn nhíu mày, rốt cuộc hắn nên làm cái gì bây giờ?
A, có thể vận dụng huyễn cảnh thần mang.
Huyễn cảnh thần mang sẽ dẫn sinh linh tiến vào ảo cảnh, nó có thể làm tiên hà rơi vào ảo cảnh hay không?
Lăng Hàn cảm thấy hiếu kì, hắn kiên nhẫn chờ đợi.
Nhưng tiên hà kia không xuất hiện.
Lăng Hàn không có biện pháp, đành phải vừa chờ đợi vừa tìm kiếm tiên dược hoặc vật chất thần tính.
Vận khí của hắn có thể nói tốt, cũng có thể khó mà nói.
Không tốt rất dễ hiểu, trong mấy ngày qua, hắn không gặp được tiên hà, mà tốt chính là hắn tìm được không ít tiên dược và vật chất thần tính, số lượng đủ làm người ta điên cuồng.
Bảy ngày sau, hắn gặp được hai đầu hung thú đại chiến, dư âm năng lượng tỏa ra rất mạnh, hắn cao mày, bởi vì cấp bậc đã vượt qua Sinh Đan, có lẽ đã đạt tới Chân Ngã cảnh.
Phản ứng đầu tiên của hắn là rời đi, vạn nhất bị hung thú Chân Ngã cảnh để mắt tới, hắn không có tư cách chạy trốn, sẽ bị bức bách bóp nát lệnh bài, hắn phải rời khỏi bí cảnh để bảo vệ tính mạng.
Nhưng một tia sáng bay trên không trung.
Tiên hà!
Lăng Hàn nói thầm, sau đó kém chút chửi khốn khiếp, bởi vì tia sáng đang xoay quanh trên đầu hai con hung thú, dường như đang xem náo nhiệt.
Ách, tiên hà cũng xem náo nhiệt?
Lăng Hàn do dự, hiện tại hắn rời đi hay thu lấy tiên hà?
Tiên hà quá nhanh, nếu bỏ lỡ lần này, không biết sẽ gặp lại nó trong bao lâu.
Hắn lựa chọn đánh cược với nguy hiểm.
Lăng Hàn cầm lấy da Hư Không Thú che đậy thân thể, hắn lặng lẽ tiếp cận, nhưng hung thú Chân Ngã cảnh đại chiến sinh ra dư âm vô cùng đáng sợ, ngụy trang của hắn không có tác dụng.
Da Hư Không Thú chỉ có thể giúp hắn biến mất trong tầm mắt và thần thức, nhưng hắn không thể không nhìn công kích của hung thú.
Lăng Hàn cắn răng, hắn quyết định đi tới.
Hai con hung thú đại chiến, chúng làm sao quan tâm tới một vật nhỏ tới gần chứ.
Hắn tiến lên, tốc độ rất chậm, cho thấy hắn là con kiến vô hại.
Quả nhiên, hai con hung thú Chân Ngã cảnh đại chiến không thèm quan tâm tiểu nhân vật như hắn, chỉ cần dùng một đạo kình phong là có thể đánh chết, quan tâm làm gì?
Tốt.
Lăng Hàn lại tiếp cận một chút, hắn đổ mồ hôi lạnh.
Càng tới gần, dư âm chiến đấu càng khủng khiếp, hắn không thể không dùng màn sáng tinh thần bảo vệ nhưng vẫn lung lay sắp đổ.
Kém hai đại cảnh giới, cho dù chỉ là dư âm chiến đấu cũng không phải hắn có thể thừa nhận.
Lăng Hàn thở dài, đây chính là cảnh giới áp chế, hắn không có biện pháp.
Rốt cuộc hắn cũng tới vừa đủ.
Dường như tiên hà không để tâm tới hắn, nó chỉ xoay tròn trên không trung.
Rất tốt, tâm niệm Lăng Hàn vừa động, huyễn cảnh thần mang tập kích.
Đây là thần thức công kích cho nên vượt qua tất cả tốc độ, chỉ cần nằm trong phạm vi đả kích, cho dù cách bao xa cũng không thành vấn đề.
Tia sáng trên cao dừng lại, dường như nó ngây người.
Lăng Hàn lập tức ngự khí phi hành, xèo, hắn xông lên trời và dùng Hỗn Độn Cực
Lôi tháp thu tiên hà.
- Ngang!
Tiếng thú gào thét vang lên sau lưng, rõ ràng tốc độ âm thanh còn kém tốc độ của Lăng Hàn, nhưng tiếng rống của hung thú lại vượt qua tốc độ âm thanh.
Một con hung thú xuất thủ, nó phun một tia sáng về phía Lăng Hàn.
Phải chạy trốn.
Lăng Hàn chạy đi thật nanh, hắn vừa chạy vừa dùng hỗn độn khí và màn sáng tinh thần bảo hộ bản thân.
Hiển nhiên, tốc độ của hắn không thể nhanh hơn công kích của Chân Ngã cảnh, chỉ có thể miễn cưỡng ngăn cản.
Cũng may con hung thú kia đang đại chiến, bởi vì cảm thấy “con ruồi” làm phiền nên mới xuất thủ, đương nhiên sẽ không toàn lực ứng phó.
Bành!
Hắn bị oanh trúng, hỗn độn khí bị đánh nát, màn sáng tinh thần bên trong cũng bị đánh phá, tia sáng cũng đánh vào người Lăng Hàn, nhưng Lăng Hàn còn mặc nội giáp, lần nữa nó đã có tác dụng phòng ngự.
Hắn cướp sạch không ít người, cho nên hắn sẽ không thiếu hộ giáp, hắn cũng mặc vài cái lên người của mình.
Ba ba ba, nội giáp vỡ vụn tầng tầng, phốc, bụng dưới của Lăng Hàn bị xuyên thủng.
May mắn, Lăng Hàn nói thầm, bởi vì có nhiều tầng phòng ngự, tia sáng chỉ xuyên thủng bụng của hắn, bằng không năng lượng sẽ xoắn nát thân thể của hắn.
Cho dù như thế, hắn cũng tổn thương nguyên khí cực kỳ nặng nề, thương thế cũng rất nặng.
Mặc kệ.
Lăng Hàn ngự khí phi hành đáp xuống đất, sau đó phát động Chỉ Xích Thiên Nhai chạy đi
Hắn chỉ là một tiểu nhân vật, cho nên con hung thú kia đánh ra một kích liền không quan tâm tới, sau đó tiếp tục kịch chiến với con hung thú khác.
Sau khi chạy đủ xa, Lăng Hàn ngừng lại, hắn vội vàng trốn vào hốc cây chữa thương.
Bị một kích của hung thú Chân Ngã cảnh đánh xuyên qua thân thể, đây không phải là bị xuyên thủng đơn giản như thế, còn có năng lượng kỳ dị đang tàn phá cơ thể, tiêu diệt sinh cơ của hắn.
Đây cũng là nguyên nhân con hung thú không truy kích, cho rằng Lăng Hàn đã chết.
Đổi thành người khác, khẳng định sẽ bị áp lực to lớn, còn cần thời gian vài tháng để khôi phục, nhưng Lăng Hàn là Đan sư, hắn không thiếu đan dược, hắn cầm đan dược ăn vào và vận chuyển Cổ Dương Thiên Kinh khu trục năng lượng kỳ dị trong cơ thể.
Đây là năng lượng tầng thứ cao, tràn đầy lực phá hoại, hơn nữa nó rất nhỏ vụn nên khó xua đuổi ra khỏi cơ thể.
Lăng Hàn không thiếu kiên nhẫn, hắn không ngừng xua tan năng lượng kỳ dị và khôi phục thương thế.
Hắn đã bắt được tiên hà, hoàn thành nhiệm vụ, cho nên hắn không vội.
Một ngày, hai ngày, ba ngày... Thẳng qua mười một ngày sau, Lăng Hàn đã xua tan tất cả năng lượng kỳ dị, sau đó, vết thương của hắn bắt đầu phục hồi như cũ.
Sắc mặt hắn cổ quái, bởi vì mười một ngày qua, tu vi của hắn tăng lên rất nhiều.
Vì cái gì?
Bởi vì trong quá trình chữa thương hắn đã ăn không ít tiên dược, một bộ phận dược lực dùng vào trị liệu, một bộ phận sẽ rèn đúc Tiên Đỉnh của hắn.
Tốt, bắt đầu luyện hóa tiên hà, tu ra đạo thần mang thứ sáu.