Lăng Hàn đi về phía trước, khắp nơi đều là cây cối đang phát sáng.
Ánh sáng phát ra từ lá cây, chúng tỏa ra ánh sáng vô cùng thuần khiết.
Lăng Hàn hái một chiếc lá và phát hiện lá cây không còn tỏa sáng, nó biến thành lá cây bình thường.
Thú vị.
Hắn đi lại không mục đích, khu rừng rậm này rất lớn, không ai biết tiên hà đang ở nơi nào, không biết lần kế tiếp tiên hà sẽ xuất hiện ở nơi nào, cho nên Lăng Hàn không thèm để ý, hắn đi lại tùy ý.
Một ngày, hai ngày, thời gian trôi qua, Lăng Hàn không có thu hoạch gì, đừng nói không nhìn thấy tiên hà, hắn còn không tìm được tiên dược và vật chất thần tính.
Hắn lại gặp không ít hung thú, thậm chí có đại thú Chân Ngã cảnh, may mắn thần thức của hắn nhạy cảm, hắn phát hiện trước tiên và đi vòng qua, nếu như đụng phải, hoặc hắn vận dụng Thiên Đạo Hỏa, hoặc hắn bóp nát lệnh bài đào tẩu, không có khả năng thứ ba.
Hắn cũng không gấp, hắn không tìm ra tiên hà thì chiến đấu với hung thú ma luyện bản thân.
Vào giữa trưa hôm nay, hắn dừng chân tại một nơi, sau đó nhóm lửa nướng thịt, hắn chuẩn bị ăn trưa.
Qua một lúc sau đã có mùi thịt truyền tới, Lăng Hàn thèm ăn nhỏ dãi, tự giễu mình đúng là ăn hàng.
Hả?
Hắn lại nghe thấy âm thanh lạ, bởi vì hắn cảm thấy mặt đất run rẩy, dường như có người đang chạy nhanh về phía hắn.
Xèo, một bóng người chui ra, đó là một người mập mạp tròn trịa khoảng hai mươi lăm tuổi.
- Huynh đệ, chạy nhanh đi, đằng sau có hung thú!
Mập mạp dùng thần thức nói chuyện với Lăng Hàn.
Lăng Hàn hơi sững sờ, hắn cũng sinh ra hảo cảm với mập mạp, bởi vì thời điểm đang chạy trối chết còn cảnh báo người qua đường, dạng người như thế rất ít. Đương nhiên, con hung thú đằng sau do mập mạp dẫn tới, hắn là kẻ cầm đầu.
Ầm ầm, mặt đất rung động rất mạnh, từng cây cối ngã xuống, chỉ thấy một con hung thú lao tới.
Đây là một con Thiết Bối Ngưu chiều dài mười trượng, cao hơn năm sáu trượng, toàn thân đen nhánh giống như Tiên Kim đúc thành, toàn thân của nó đều là màu kim loại.
- Móa, tại sao ngươi không chạy?
Mập mạp đã chạy đi một đoạn, hắn nhìn thấy Lăng Hàn vẫn đứng tại chỗ thì dừng bước.
Thấy Lăng Hàn vẫn không trả lời, hắn dậm chân chạy trở về.
Thiết Bối Ngưu giết tới, hai cái sừng nhọn sắc bén như lưỡi đao đụng vào Lăng Hàn.
Mập mạp giết tới, hắn đấm ra một quyền ngăn cản Thiết Bối Ngưu.
Bành!
Mập mạp bị đụng bay ra ngoài, thân thể Thiết Bối Ngưu hơi dừng lại.
- Móa, ta nói đại huynh đệ, ngươi chơi ta đúng không? Còn không chạy!
Mập mạp quay đầu nhìn sang, hắn nhìn thấy Lăng Hàn vẫn đang nhàn nhã nướng thịt, sắc mặt hắn biến thành màu đen.
Hắn không phải đối thủ của Thiết Bối Ngưu, nếu không cũng không cần bị con hung thú này đuổi chạy trối chết như thế, hắn cũng không muốn vì mình mà hại chết người khác, lúc này mới dứt khoát quay đầu nghênh kích.
Nhưng Lăng Hàn lại đang nướng thịt, thật sự làm hắn tức chết mà.
Lúc này, Thiết Bối Ngưu lắc lắc đầu, nó càng tức giận hơn trước, nó cào chân vào mặt đất và lao vào mập mạp.
- Đuổi theo Bàn gia ngươi đi!
Mập mạp ngoắc ngón tay, sau đó hắn chạy đi.
Chỉ cần hắn dẫn Thiết Bối Ngưu đi, Lăng Hàn tự nhiên an toàn.
Hắn làm người rất có nguyên tắc, chính mình xông họa tuyệt không để người khác gánh.
Bành, đằng sau có tiếng nổ vang lên giống như có vật nặng bị đụng bay.
Nhưng mập mạp không nghe thấy, tốc độ của hắn vượt xa vận tốc âm thanh, hắn vừa chạy vài bước lại phát hiện Thiết Bối Ngưu không đuổi theo, hắn dừng lại.
Hắn quay đầu nhìn sang, hắn há hốc mồm và ngạc nhiên không thôi.
Hắn nhìn thấy Lăng Hàn vẫn ngồi đó nướng thịt, còn con Thiết Bối Ngưu bị đánh bay xa trăm trượng, trên mặt đất xuất hiện vết ngấn rất dài.
Chuyện này!
Chẳng lẽ là tiểu tử kia xuất thủ đánh bay Thiết Bối Ngưu?
Cần phải biết rằng, mình đã là Thất Đỉnh, chiến lực có thể địch lại hung thú Bát Đỉnh, hắn còn đánh không lại Thiết Bối Ngưu, nhưng tiểu tử kia dùng một quyền đánh bay Thiết Bối Ngưu, thực lực của hắn mạnh thế nào?
- Móa, thì ra là mãnh nhân!
Mập mạp đi tới, ôm quyền nói:
- Thất kính thất kính, tại hạ là Trương Hữu Huyền, không biết huynh đài xưng hô như thế nào?
Lăng
Hàn đang chuyên tâm nướng thịt, hắn không ngẩng đầu lên và nói:
- Lăng Hàn.
Mập mạp này nhân phẩm không tồi, trong tình huống như vừa rồi còn có thể quay lại, từ đó Lăng Hàn sinh ra hảo cảm với hắn, cho nên cũng nói cho đối phương biết tên thật của mình.
Trương Hữu Huyền giống như rất quen thuộc Lăng Hàn, hắn đặt mông ngồi cạnh và nói:
- Đói bụng, có thể chia một ít không?
Lăng Hàn cười cười, hắn dùng đao cắt thịt thành hai nửa, sau đó cầm một khối cho mập mạp.
Trương Hữu Huyền lập tức ăn thịt, hắn nói:
- Mãnh nam huynh, ngươi cũng đến đây tìm kiếm tiên hà sao?
Lăng Hàn nghĩ nghĩ, nói:
- Không sai.
- Ai, ta khuyên ngươi nên chết tâm này đi, tốc độ của tiên hà nhanh đến mức biến thái, vừa lóe sáng đã biến mất, căn bản không thể đuổi theo nó.
Mập mạp vừa ăn vừa nói, hắn nói mơ hồ không rõ.
Lăng Hàn hỏi:
- Ngươi gặp qua?
- Gặp qua, thật nhiều lần!
Mập mạp nói.
- Nhìn thấy ở nơi nào?
Lăng Hàn lại hỏi.
- Tại một hẻm núi nhỏ, ta bị một con hung thú truy sát, ta chạy trốn vào trong đó, kết quả con hung thú kia không dám theo vào.
Mập mạp nói:
- Ta đi lại trong hẻm núi đó, kết quả ta vừa đi ra đã gặp phải tiên hà. Không nói gạt ngươi, ta cũng nghĩ bắt lấy tiên hà, kết quả bị nó đụng bay vào bụi rậm.
- Hẻm núi kia ở đâu?
- A, ngươi muốn thu tiên hà sao?
Mập mạp lắc đầu, nói:
- Mãnh nam huynh, không phải ta giột nước lạnh lên ngươi, nhưng tốc độ của tiên hà quá nhanh, căn bản không phải Chú Đỉnh có thể đuổi theo.
Lăng Hàn cười một tiếng:
- Không sao, chỉ cần ngươi nói cho ta biết nó ở đâu là được, ta đi tìm vận may.
- Tốt, ta dẫn ngươi đi.
Mập mạp nói, hắn nói với Lăng Hàn:
- Bởi vì chỗ đó không dễ tìm, ta dẫn ngươi đi đi.
- Được.
Sau khi hai người ăn xong, mập mạp dẫn Lăng Hàn lên đường.
Hai người đi cong cong vòng vo không ít thời gian mới tới được nơi cần đến, chỉ thấy cửa vào hẻm núi rất bí ẩn, không tìm kiếm cẩn thận sẽ khó phát hiện ra.
- Ta chỉ hoảng hốt chạy bừa, lúc này mới có thể tiến vào.
Mập mạp ngượng ngùng nói ra.
Lăng Hàn cười nói:
- Tại sao ngươi bị hung thú truy sát?
- Ta cũng không biết.
Trương Hữu Huyền lắc đầu, nói:
- Chẳng lẽ bởi vì ta nhiều thịt?
- Có khả năng.
Lăng Hàn nhanh chân đi vào hẻm núi.
Trương Hữu Huyền do dự một chút, hắn đi theo vào.
Đây thật là hẻm núi rất nhỏ, thọc sâu không hơn trăm trượng, vách núi hai bên rất thấp, bị cây cối cao lớn che giấu.
Nhàn rỗi cũng nhàn rỗi, hai người hàn huyên với nhau, mập mạp là người hay nói, hơn nữa hắn còn vui vẻ chia sẻ tai nạn xấu hổ của mình, dẫn tới Lăng Hàn thỉnh thoảng cười to.
Đúng lúc này, xèo, một tia sáng bay tới.