Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4416: Song sát


trước sau

Đừng nhìn Đại Hắc Cẩu đi vào thế giới không chiến đấu bao nhiêu lần, nhưng nó là Thiên Tôn đại danh đỉnh đỉnh trong Nguyên thế giới, kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú.

Ban đầu nó chọn con đường hạ lưu vô sỉ, đó là bởi vì như vậy phù hợp phong cách của nó, nhưng làm thế lại chọc giận Trần Đống.

Trong cơn giận dữ, uy lực công kích tăng lên rất nhiều, nhưng việc này cũng ảnh hưởng tới phán đoán và lộ ra sơ hở.

Quả nhiên, Trần Đống công kích rất bá đạo, một chiêu một thức đều chứa lực lượng kinh người, nhưng phương diện chính xác lại có sơ hở, từ đó bị Đại Hắc Cẩu tránh né dễ dàng.

Hết lần này đến lần khác Trần Đống chỉ có thể bộc phát trong tức thì, chiến lực sẽ giảm xuống thật nhanh.

- Ngưu gia không phát uy, ngươi còn tưởng ta là con mèo bệnh?

Đại Hắc Cẩu bắt đầu phản kích cường thế.

Nó thực sự rất mạnh.

Trên thực tế người đi ra từ Nguyên thế giới đều là thiên tài không gì sánh kịp, dù sao cũng là người trở thành Thiên Tôn trong ức vạn sinh linh, bọn họ bất phàm thế nào?

Mặc dù Đại Hắc Cẩu chỉ vượt qua Hoàng Kim tiên môn nhưng có vật chất thần tính giúp đỡ, hiện tại hắn đã tu luyện ra Hắc Diệu Thạch Tiên Đỉnh, phẩm chất hoàn toàn không thua gì Lưu Ly Đỉnh chín màu, cho nên, cùng là Lục Đỉnh, thực lực của nó còn hơn ca Trần Đống

Nhưng thân là kẻ chuyên hãm hại lừa gạt, nếu như có thể âm chết đối thủ, nó cần gì phải ra tay chính diện?

Cho nên, Đại Hắc Cẩu cứ chờ tới khi Trần Đống không thể bộc phát, sau đó mới phát động phản kích, như vậy sẽ có hiệu quả càng rõ ràng.

Đáng thương Trần Đống mất đi tiên cơ, hắn lập tức bị Đại Hắc Cẩu đè đánh, hoàn toàn không có lực trở tay.

- Nhìn Đại Lực Ngưu Ma chưởng của Ngưu gia!

- Hắc Sắc Cơ Giác Xung!

- Thần Ngưu Bãi Vĩ!



Đại Hắc Cẩu vừa đánh vừa hét lớn, nó không chỉ báo tên chiêu thức đơn giản như vậy, miệng nó không ngừng chửi tục, bắt đầu tử phụ thân của Trần Đống, sau đó ân cần hỏi thăm tổ tiên bảy đời của người ta.

Việc này càng làm Trần Đống tức giận, hắn còn tức giận hơn cả khi bị Đại Hắc Cẩu đè đánh.

Mọi người đều im lặng.

Bọn họ nhìn thấy rõ ràng, thực lực của con trâu kia không thua gì Trần Đống, thậm chí còn mạnh hơn.

Đã mạnh như vậy, vì cái gì không dùng phương thức quang minh chính đại đánh thắng Trần Đống?

Ngươi âm hiểm như thế, vừa mở miệng đã chọc giận người ta, làm cho người ta lãng phí đại chiêu, sau đó lại mở miệng đầy thô tục, từ đó còn làm người ta giận hơn trước, công kích rối loạn, từ đó thắng mà không võ.

Thắng như thế, ai chịu phục?

Đại Hắc Cẩu hoàn toàn không thèm để ý, nó chỉ quan tâm kết quả, thắng thì tốt, nó cần quản những việc khác làm gì?

- Một chiêu cuối cùng, Ma Ngưu Va Chạm!

Bành!

Đại Hắc Cẩu xông tới, nó dùng sừng đâm vào người Trần Đống, Trần Đống bị đụng bay ra ngoài.

Nhưng Đại Hắc Cẩu cũng sờ lên đầu, dường như bị đau đớn.

Không có biện pháp, nó chỉ huyễn hóa ra sừng thú, cũng không phải Ngưu tộc chân chính, sừng có thể mô phỏng pháp khí hay sao?

- Ai, thật sự là yếu, quá yếu!

Đại Hắc Cẩu lắc lư móng trâu thô to, nói:

- Không có biện pháp, huynh đệ chúng ta muốn đi Bắc Thiên vực giẫm Lăng Hàn dưới chân!

Dù là Đại Hắc Cẩu thắng, tất cả mọi người lại có xúc động muốn xông lên đánh nó, tại sao gia hỏa này đáng ghét như thế?

Nhưng nghe con trâu này nói: nó còn muốn khiêu chiến Lăng Hàn?

- Ha ha, mặc dù ta cũng xem thường Bắc Thiên vực yếu ớt cặn bã, nhưng Lăng Hàn rất mạnh, hắn có thể đánh bại Đế tử.

- Trâu đen, ngươi còn kém Lăng Hàn cả vạn dặm!

- Cút nhanh lên, nơi này không chào đón ngươi.

Mọi người cùng lên tiếng.

Đại Hắc Cẩu chắp tay đứng trên bình đài, trang bức không giới hạn:

- Ai, từ xưa cao thủ đều tịch mịch, đàm phàm phu tục tử các ngươi làm sao hiểu được trái tim vô địch của Ngưu gia.

Móa!

Tất cả mọi người im lặng, người này vừa vô sỉ và không biết xấu hổ, cái gì cũng dám nói.

- Không có người nào đánh một trận hay sao?

Đại Hắc Cẩu bắt đầu kéo thù hận khắp bốn phía:

- Ngưu gia cũng khinh thường ức hiếp các ngươi, cho tiểu huynh đệ của ta xuất thủ, ai có thể đón mười chiêu của hắn xem như Ngưu gia thua.

Nó chỉ vào Lăng Hàn.

Xoát, lập tức có rất nhiều ánh mắt nhìn sang Lăng Hàn.

Lăng Hàn cười nhạt một tiếng, hắn nhảy lên
bình đài, vẻ mặt đầy cao ngạo.

Thân phận giả Đinh Nhất là người cuồng ngạo bá đạo, cho nên hắn phải làm việc thật phách lối.

Lúc này có người không phục nhảy lên đài khiêu chiến, hắn đánh không lại đại hắc ngưu, chẳng lẽ người này cũng trâu bò như thế sao?

Lăng Hàn điểm ra một chỉ, người này bay đi.

Trận đầu thắng lợi.

Cảnh này càng làm nhiều người run rẩy.

Liên tục có người lên khiêu chiến, nhưng đều bị Lăng Hàn dùng một chiêu đánh bại, hoàn toàn không có người nào tiếp được chiêu thứ hai.

Sự thật cũng như thế, trừ Thủy Nhất, Vạn Đạo hoặc Đế tử Đế nữ, bên trong Chú Đỉnh cảnh còn ai ngăn cản một chiêu của Lăng Hàn?

Lăng Hàn bại liên tiếp mười ba người, cuối cùng không ai dám lên khiêu chiến.

Ai cũng có thể nhìn ra, mặc dù người này không có miệng tiện như Đại Hắc Cẩu nhưng thực lực không kém chút nào, mạnh đến mức không hợp thói thường.

Bành, một bóng người đáp xuống bình đài, người này là Trần Đống.

Hắn đã khôi phục lại, hơn nữa hắn cũng nhìn rõ ràng, trước đó mình quá táo bạo, bị chiến thuật tâm lý của Đại Hắc Cẩu ám toán.

Nếu biết điểm ấy, hắn tái chiến sẽ không sa vào bẫy.

- Tránh ra!

Hắn nói với Lăng Hàn

Lăng Hàn cười nhạt một tiếng, hắn giơ ngón giữa với Trần Đống.

Ban đầu một người một ngưu, đại hắc ngưu âm hiểm, Lăng Hàn cuồng ngạo, tất cả mọi người không tin bọn họ là huynh đệ, nhưng nhìn thấy Lăng Hàn dựng ngón giữa lên, mọi người có cảm giác rất quen thuộc.

Khốn kiếp, phong cách quá giống nhau.

- Muốn chết!

Trần Đống quát lớn nhưng sau đó hắn lại bình tâm tĩnh khí, cũng áp chế lửa giận tránh giẫm lên vết xe đổ, thân là thiên kiêu đỉnh cấp, hắn vẫn có chút tự chủ như vậy.

- Huynh đệ các ngươi quả nhiên là kẻ vô sỉ!

Hắn cắn răng nói:

- Ta sẽ giáo huấn ngươi thật tốt!

Xèo, hắn lập tức lao thẳng về phía Lăng Hàn.

Hắn lao đi thật nhanh, tốc độ cực nhanh như sấm sét.

Lăng Hàn cười nhạt một tiếng, chẳng lẽ tốc độ này có thể thoát khỏi tầm mắt của hắn? Hắn rất tùy ý đánh ra một quyền về phía trước.

Sau đó mọi người nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị, dường như Trần Đống cố ý đưa gương mặt của mình cho Lăng Hàn đấm trúng.

Ầm!

Âm thanh va chạm trầm đục vang lên, sau đó nhìn thấy Trần Đống bay ngược về phía sau ra rớt ra khỏi bình đài.

Chuyện này.

Mọi người đều kinh ngạc, trùng hợp?

Làm sao có thể!

Chỉ có thể là Lăng Hàn sớm nắm được lộ tuyến công kích của Trần Đống, sau đó bày ra tư thế và chờ Trần Đống đâm đầu vào.

Hơn nữa, lực lượng Lăng Hàn rất đáng sợ, như vậy mới có thể lấy tĩnh chế động đánh Trần Đống bay ra ngoài?

Mạnh, thật mạnh!

- Đây mới là trai tráng Ngưu tộc chúng ta!

Tên võ giả Ngưu tộc trước kia hưng phấn hét lớn, chiến thắng như vậy quá đẹp, hoàn toàn không giống kẻ vô sỉ như Đại Hắc Cẩu.

Lăng Hàn tối mặt, nói:

- Ta là Nhân tộc!

Ách!

Võ giả Ngưu tộc há hốc mồm, hắn rất ngạc nhiên, hai người các ngươi không phải là huynh đệ sao?

- Huynh đệ, làm trâu không thể quên nguồn gốc!

Hắn nghiêm túc nói:

- Không thể bởi vì hóa hình mà quên đi gốc gác của chúng ta!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện