Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4434: Không dám phát tác


trước sau

Sứ giả Đông Lâm Đế tộc sững sờ, còn có biện pháp gì?

- Ngươi tự mình thể nghiệm một chút!

Lăng Hàn lao đến, hắn xuất một quyền tấn công sứ giả Đông Lâm Đế tộc.

Móa!

Tên sứ giả kia lập tức tức giận đến lỗ mũi bốc khói, nhưng hắn là sứ của của Đế tộc, ngươi dám động thủ với hắn?

Oanh, nhưng một quyền của Lăng Hàn đã đánh tới, hắn nhất định phải ngăn cản.

Một kích, thân thể hắn trượt về phía sau, trên mặt đất xuất hiện một cái rãnh thật dài.

Lực lượng thật kinh khủng!

Tên sứ giả nói thầm trong lòng, hắn cảm thấy tay phải của mình mặc dù giơ lên nhưng đã không còn cảm giác, giống như không thuộc về mình.

Lăng Hàn nhanh chân tiến lên và xuất quyền lần nữa.

Sứ giả chỉ có thể đổi tay khác ngăn cản, ầm, thân thể hắn lại lui về phía sau.

Mắt thấy Lăng Hàn lại đi tới, thời điểm muốn xuất ra quyền thứ ba, hắn vội vàng nói:

- Ta tin! Ta tin!

Lăng Hàn thu tay lại, hắn nhún vai nói:

- Ngươi xem, biện pháp của ta có nhanh hay không?

Sứ giả chửi khốn khiếp trong lòng, hắn oán hận móc ra một tấm thiếp mời ném về phía Lăng Hàn, trong mắt bắn ra hàn quang.

Hắn có ý định ỷ vào chính mình là sứ giả Đế tộc, từ đó hưởng thụ thiên tài đỉnh cấp lấy lòng, nếu như có thể kiếm chút chỗ tốt thì tốt, không nghĩ tới Lăng Hàn ra bài không theo lẽ thường, trực tiếp đánh hắn, kế hoạch của hắn ngâm nước nóng.

Ghê tởm, quá ghê tởm.

- Đinh Nhất, ngươi sẽ hối hận!

Hắn vẫn không nhịn được nói ra.

- Ta hối hận cái gì?

Lăng Hàn cười nhạt một tiếng, nói:

- Ý của ngươi là, về sau đi tới Đông Lâm Đế tộc, ngươi sẽ dùng biện pháp khó xử ta? Ha ha, ngươi nghĩ mình quá cao rồi.

- Sứ giả Đế tộc? Ha ha, đó là ngươi tự cho rằng như vậy mà thôi, ngươi chỉ là chân chạy thì có gì mà kiêu ngạo?

- Ta còn không sợ Phó Hỏa Dương, ta sẽ sợ tiểu nhân vật như ngươi hay sao?

- Hơn nữa, ta anh tư bất phàm như thế, tương lai có khả năng trở thành rể hiền Đông Lâm Đế tộc, đến lúc đó, ngươi còn phải quỳ nghênh đón ta!

Còn có lời Lăng Hàn không nói, đó chính là hắn ngụy trang thân phận, cho dù Đinh Nhất xông ra đại họa cũng không liên quan tới Lăng Hàn.

Đại Hắc Cẩu vuốt mặt, Lăng Hàn có mặt đủ dày, rất có phong phạm của nó.

Tên sứ giả ngây người, hắn không thể không thừa nhận, Lăng Hàn nói phi thường có đạo lý, hắn không phải hậu duệ Đế tộc, hắn chỉ là chân chạy, muốn tranh chấp với người được Đế tộc xem trọng, hắn xứng sao?

Hơn nữa, Lăng Hàn rất phi phàm, chiến tích khủng bố, dạng người này có khả năng được Đông Lâm Đế tộc nhìn trúng, thu làm con rể.

Hắn làm sao so?

- Cút!

Lăng Hàn quát một tiếng.

Tên sứ giả không dám nói câu nào, hắn xám xịt rời đi.

Lăng Hàn chỉ cười một tiếng, cũng không đặt chuyện này trong lòng, giẫm một tên nô tài nho nhỏ thì vui vẻ lắm sao?

Hắn muốn giẫm cũng phải giẫm loại người như Phó Hỏa Dương.

- Bây giờ chúng ta quay về Cửu Dương Thánh Địa hay sao?

Đại Hắc Cẩu hỏi, bây giờ cách Đông Lâm Đế tộc thịnh hội còn nửa năm

Lăng Hàn lắc đầu:

- Nếu chúng ta quay về Thánh Địa, thời gian nửa năm không đủ đi đường, không cần lãng phí thời gian này.

Hắn dừng một lúc mới nói:

- Tu luyện tại đây đi.

Hiện tại hắn đã nhận được thiếp mời của Đông Lâm Đế tộc, đại biểu hắn là khách nhân của Đông Lâm Đế tộc, nếu ai dám ra tay với hắn, như vậy tương đương tát vào mặt Đông Lâm Đế tộc, ai dám?

Cho nên, hiện tại hắn rất an toàn, hắn có kim bài miễn tử.

Đại Hắc Cẩu suy nghĩ cảm thấy cũng đúng, nó không nói nữa.

Một người một chó ở lại, mỗi ngày đều khổ tu.

Lăng Hàn dùng giá cao thu mua Phong Lâm thạch trên tinh võng, trời không phụ người có lòng, hoặc là nói chỉ cần trả giá đủ cao, không có đồ vật không mua được, rốt cục có người liên lạc với Lăng Hàn, trong tay hắn có Phong Lâm thạch.

Hai người dùng tinh võng làm môi giới, hoàn thành lần giao dịch này.

Lăng Hàn lập tức bắt đầu luyện chế Phong Lâm đan, hắn luyện chế không khó khăn gì, chỉ thất bại ba lần đã luyện thành.

Hắn vừa tu luyện vừa luyện đan, dùng tiền đẻ ra tiền, tiếp tục mua sắm Phong Lâm thạch.

Sau khi ăn từng viên Phong Lâm đan, Hỗn Độn Tiên Đan trưởng thành rất nhanh, Tiên Đỉnh
duy nhất hòa tan rất nhanh.

Sinh Đan sơ kỳ không giống các cảnh giới trước, có thể tu luyện liên tục, bởi vì không cần mượn nhờ lực lượng thiên địa, tu luyện hoàn toàn dựa vào chính mình, chỉ có dung luyện Tiên Đỉnh làm chất dinh dưỡng cho Tiên Đan.

Đương nhiên, lực lượng thiên địa càng cường đại, tốc độ dung luyện Tiên Đan sẽ tăng tốc, nhưng cũng không đến mức không hợp thói thường.

Cho nên, Lăng Hàn trừ luyện đan ra, hắn không ngừng tu luyện.

Thời gian nửa năm trôi qua.

Vào lúc này, bên trong thức hải Lăng Hàn, ba cái chân của Tiên Đỉnh duy nhất đã biến mất, điều này đại biểu hắn đã đi được một nửa cảnh giới Sinh Đan sơ kỳ, lực lượng của hắn cũng tiến bộ, chiến lực tăng lên cửu trọng thiên.

Nếu hắn tu thành Sinh Đan sơ kỳ tu đến đỉnh phong, lực lượng hắn sẽ đạt tới thập trọng thiên.

Việc này quá kinh người.

Đại Hắc Cẩu tiến bộ không nhỏ, nó đã đột phá Bát Đỉnh, hơn nữa còn đạt đến Bát Đỉnh đỉnh phong, nhưng một bước Cửu Đỉnh không dễ vượt qua như vậy, Đại Hắc Cẩu cũng cần thời gian dài tích lũy, sau đó hậu tích bạc phát, nhìn xem có cơ hội đột phá hay không.

Ông, đột nhiên trên thân Lăng Hàn tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

Hắn cảm thấy sững sờ, sau đó mới kịp phản ứng, đã đến giờ Đông Lâm Đế tộc tổ chức thiên kiêu hội, bây giờ là lúc bắt đầu truyền tống.

Không mở truyền tống ngay lập tức, hiển nhiên là muốn cho hắn chút thời gian chuẩn bị.

- Lão Hắc.

Lăng Hàn kêu lên.

- Cẩu gia đến rồi.

Đại Hắc Cẩu nhảy sang.

Lăng Hàn bắt lấy Đại Hắc Cẩu, hắn dùng bí lực bao phủ, như vậy bọn họ có thể cùng truyền tống.

Đại Hắc Cẩu vô cùng chờ mong, còn chưa thử truyền tống cao cấp bao igowf.

Sau đó... Liền không có sau đó.

Không có phun trào gì cả, chỉ thấy một người một trâu ôm nhau thật chặt, bầu không khí có vẻ xấu hổ.

- Ách, tại sao chưa bắt đầu truyền tống?

Lăng Hàn nói.

- Chẳng lẽ chúng ta không được đi?

Đại Hắc Cẩu bắt đầu nôn đầu lưỡi ra, nói:

- Cẩu gia không phải biến thái, hơn nữa cho dù Cẩu gia muốn chơi biến thái cũng phải đi tìm tiểu bạch kiểm!

Lăng Hàn muốn đạp nó một cước, vào lúc này, ánh sáng bộc phát rất mạnh, xèo, Lăng Hàn và Đại Hắc Cẩu đều biến mất tại chỗ.

Rốt cục cũng truyền tống.

Thấy hoa mắt, lúc Lăng Hàn có thể thấy rõ cảnh vật trước mặt hắn đã đi tới một quảng trường, chỉ thấy bốn phía đều là người, có nam có nữ, từng người tỏa ra khí thế trùng thiên, có thần thái khiếp người.

Đủ tư cách tới đây đều là thiên kiêu một phương.

- Đinh Nhất!

Một giọng nói vang lên, chỉ thấy Phó Hỏa Dương từ xa bay tới, hắn đứng trên bầu trời nhìn xuống Lăng Hàn.

- Ha ha, tiểu bằng hữu Phó gia, không quản các ngươi có ân oán gì, ngươi không được động thủ tại đây.

Một lão giả lập tức xuất hiện và cảnh cáo Phó Hỏa Dương.

Phó Hỏa Dương cười nhạt nhìn Lăng Hàn, lúc này mới quay đầu rời đi.

Đế tộc cảnh cáo, hắn không thể không coi là chuyện to tát, dù sao hắn cũng chỉ xuất thân bàng chi, cũng không phải là Đế tử.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện