Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4448: Chiến Phật Tử


trước sau

Lăng Hàn lắc đầu:

- Trang con mẹ nó bức, không biết ta có nên nói hay không.

Thích Vĩnh Minh sững sờ, sau đó hắn giận dữ.

Ngươi đã nói rồi, còn nói có nên nói hay không?

- Thí chủ chính là Đinh Nhất?

Thích Vĩnh Minh lại chắp tay nói:

- Nghe nói ngươi rất bất phàm, ở Chú Đỉnh đã có chiến lực ngoài Sinh Đan tam trọng thiên. Cho dù ngươi đã bước vào Sinh Đan, ở trước mặt tiểu tăng cũng không đáng chú ý. Huống chi, đây là âm phủ, có thể nói là sân nhà của tiểu tăng.

Phật tộc trâu bò nhất là siêu độ vong hồn, cho nên dùng hồn thể chiến đấu, Thích Vĩnh Minh có thể phát huy ra hai trăm phần trăm chiến lực, thậm chí nhiều chiến lực hơn.

- Hai vị, tiểu tăng là người xuất gia, lòng dạ từ bi, không thích đại khai sát giới, cho nên còn xin hai vị không nên làm khó tiểu tăng.

Thích Vĩnh Minh lặp lại một lần.

Lăng Hàn nhìn về phía Trì Huyên, nói:

- Đây là Phật tử của Thiên Vực nào?

- Tây Thiên vực.

Trì Huyên nói.

Lăng Hàn ngạc nhiên, nói:

- Trong bốn Thiên Vực, Tây Thiên vực xếp hạng thứ ba, vậy ngươi kém hơn Phật tử ở Đông, Nam hai đại Thiên Vực?

Hắn vừa nói ra lời này, Thích Vĩnh Minh vô cùng tức giận.

Bốn đại Thiên Vực tự thành vòng tròn, luôn luôn so sánh với nhau, mà Phật tộc ở bốn đại Thiên Vực đều có cứ điểm của mình, phân lập bốn tên Phật tử, giữa bọn họ cũng đầy cạnh tranh.

Hết lần này tới lần khác, hắn lại bị Lăng Hàn nói trúng, không địch lại Phật tử trong Đông, Nam hai đại Thiên Vực, đây chính là vết sẹo của hắn, hiện tại bị Lăng Hàn vạch trần, hắn cảm thấy rất khó chịu.

- Đinh thí chủ, miệng của ngươi rất tiện, nhất định phải chọc giận tiểu tăng hóa thành Kim Cương chấp pháp!

Thích Vĩnh Minh nói ra, trong mắt hắn đã có sát ý.

Lăng Hàn đưa tay phải ra, sau đó bốn ngón tay thu hồi, chỉ còn lại có một cây ngón trỏ ở cái kia dựng thẳng, ngoắc ngoắc:

- Đến đây!

Đây là khiêu khích!

Thích Vĩnh Minh không nhịn được, hắn lập tức tấn công.

- Úm!

Hắn mở miệng thi triển Lục Tự Minh Vương chú, ngay sau đó hóa thành ký hiệu màu vàng bay về hướng Lăng Hàn.

Phật tộc diệu pháp, trấn tà, diệt hồn.

Lăng Hàn hừ một tiếng, hắn sử dụng Thiên Đạo Hỏa bao phủ nắm đấm và đánh vào chữ Úm kia.

Bành bành bành, hắn oanh kích ba lần, chữ Úm kia bị đánh nát.

Thích Vĩnh Minh kinh ngạc, không nghĩ tới lực công kích của Lăng Hàn cường đại như vậy, ngay cả Đế thuật Lục Tự Minh Vương chú chuyên khắc chế hồn thể cũng bị hắn đánh tan.

Hắn mở miệng lần nữa:

- Ma!

Lục Tự Minh Vương chú không ngừng oanh kích, hòa thành từng ký hiệu màu vàng đánh thẳng vào người Lăng Hàn.

Bành bành bành, tất cả công kích đều bị Lăng Hàn đánh nát.

Lăng Hàn hét lớn một tiếng, hắn không phải người có tính cách bị động nhận đòn, hắn lập tức phản kích.

Xèo, hắn không ngừng tấn công Thích Vĩnh Minh, lực quyền sôi trào, đấm ra một quyền.

- Hàng Yêu Phục Ma, Siêu Độ Tà Linh!

Thích Vĩnh Minh niệm phật hiệu, hắn cũng đấm ra một quyền, lúc này khí tức cuồn cuộn bộc phát, cả người hắn đang tỏa sáng, sau đầu hình thành một vòng phật quang.

Ở dương gian, phật quang rất thánh khiết, nhưng chỉ tiến hành gia trì trên khí thế, lộ ra vẻ cao thượng xuất trần, nhưng ở âm phủ, phật quang không chỉ nhìn có vẻ trâu bò, mà là thực sự trâu bò.

Phạt quang bốc cháy hừng hực, hơn nữa có lực phá hoại và uy hiếp hồn thể rất mạnh, chính là một loại khắc chế trời sinh.

Lăng Hàn cảm thấy cơ thể như nứt ra, dường như hắn tiến lên phía trước một bước là tan thành mây khói.

Phật tộc, quả nhiên là hảo thủ chuyên đối phó âm hồn.

A Hàm Phật bởi vậy thành Đế, Đa Gia Phật cũng tạo ra địa ngục, hắn muốn thành Đế khác loại, có thể thấy được linh hồn ảo diệu cỡ nào, sau khi đại thành sẽ có thành thành Đế thành Tổ.

Nhưng Lăng Hàn sẽ biết khó mà lui?

Không có khả năng.

Lăng Hàn vận chuyển năng lượng hủy diệt, hắn xuất kích đánh nát phật quang, hắn giết ra một con đường máu.

Thích Vĩnh Minh động dung, hắn là Phật tử, nắm giữ rất nhiều diệu pháp nhằm vào linh hồn, nhưng cho dù là Lục Tự Minh Vương chú hay phật quang, tất cả đều bị Lăng Hàn hóa giải, gia hỏa này là quái thai ở phương nào?

Nói đến đối phó âm hồn, có lẽ không ai sánh bằng Phật tộc, sở dĩ lúc trước A Hàm Phật có thể thành Đế
là dựa vào siêu độ vô số vong linh, từ đó được thiên địa yêu quý mới bước ra một bước chỉ có mấy chục hoặc mấy trăm người hoàn thành.

- Rốt cuộc ngươi là ai?

Hắn không nhịn được quát hỏi.

- Gia gia ngươi!

Lăng Hàn đã lao tới, hắn đấm ra một quyền:

- Cháu trai tiếp chiêu.

Thích Vĩnh Minh suýt nữa tức điên, tại sao lại có kẻ vô sỉ như thế?

Bọn họ đều là thiên tài đỉnh cấp, có người nào không tự trọng thân phận? Lăng Hàn thì tốt rồi, hoàn toàn không quan tâm tới hình tượng, quả thật là thô lỗ đáng giận.

- Hừ, mặc dù ngã phật từ bi, nhưng hàng yêu diệt ma là bổn phận.

Thích Vĩnh Minh xuất thủ, hắn xuất chưởng mang theo ánh sáng chói mắt giống như một cao tăng, có chính khí của thiên địa gia trì.

Trên thực tế, hắn đã siêu độ không ít vong linh, từng chiếm được thiên địa tán thành, có công tích mang theo.

Lăng Hàn không quan tâm, thiên địa tán thành ngươi hay không là việc của thiên địa, nhưng ta muốn đánh ngươi, cho dù ông trời tới cũng không thể ngăn cản.

Đánh!

Hắn phát động sát khí xung kích, trên hai tay mang theo năng lượng hủy diệt, không cần thứ khác, đây mới là sát chiêu nhắm vào hồn thể đáng sợ nhất.

Thích Vĩnh Minh không dám đón đỡ, hắn vận dụng hồn khí là một cây Hàng Ma Xử, hắn không ngừng vung trượng tấn công Lăng Hàn.

Lăng Hàn đánh rất hung ác, một quyền mạnh hơn một quyền, Thích Vĩnh Minh hoảng sợ phát hiện, hồn thể của hắn run rẩy giống như sắp vỡ nát.

Thật là đáng sợ, tại sao hồn thể của người này mạnh như vậy?

Hắn là Đế tử Phật tộc, từ nhỏ đã tu luyện diệu pháp cao minh nhất thế gian, tài nguyên tu luyện sung tích, hơn nữa không thiếu thiên tài địa bảo, bởi vậy cường độ linh hồn của hắn còn vượt xa Sinh Đan cảnh.

Nhưng vừa đối kháng với Lăng Hàn, hắn phát hiện hồn thể của mình không mạnh bằng Lăng Hàn, hắn làm sao tiếp nhận sự thật này?

Sinh Đan viên mãn, hơn nữa còn là Đế tử Phật tộc, cường độ linh hồn của hắn lại không bằng Sinh Đan sơ kỳ xuất thân dã lộ?

Tại sao lại như thế?

Nhưng trên thực tế chính là như thế, Lăng Hàn xuất quyền như mưa, đánh cho Thích Vĩnh Minh không có lực hoàn thủ.

Thích Vĩnh Minh biệt khuất không gì sánh được, hắn là Phật tử Tây Thiên vực, tương lai thành tựu thấp nhất cũng là Tôn Giả, nhưng bây giờ hắn bị người cảnh giới thấp hơn chà đạp, hắn không cách nào tiếp nhận sự thật như vậy.

Mặc kệ hắn không tiếp nhận cũng phải tiếp nhận, Võ Đạo giới chỉ nhìn thực lực, chưa bao giờ tin tưởng nước mắt và không cam lòng.

Thích Vĩnh Minh nổi giận gầm lên một tiếng, sau đó hắn lui về phía sau.

Lăng Hàn truy kích, sau khi Thích Vĩnh Minh bỏ ra cái giá lớn chính là một cánh tay thì hắn mới dừng truy kích.

Cũng không phải hắn tha Thích Vĩnh Minh, mà là hắn cảm ứng có khí tức ba động đáng sợ nên không dám làm truy kích.

Có lẽ Tây Mạc Vương đã biết chuyện quặng mỏ bị cướp, hắn tức giận nên muốn xuất thủ bắt dương hồn.

Đối mặt với âm hồn mạnh như thế, Lăng Hàn lựa chọn nhượng bộ lui binh.

Ngược lại Thích Vĩnh Minh chạy không được, sau này sẽ tính sổ với hắn.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện