- Ha ha ha, không nghĩ tới ngươi còn dám quay về!
Hàn Băng cười to, trong mắt hắn đầy sát ý.
Đây là tự nhiên, thời điểm ở Giáp Nguyên phủ, hắn và Triệu Tiếu, Liễu Vũ Huân nhiều lần nhằm vào Lăng Hàn, bởi vì gia hỏa này biết luyện đan, muốn chiếm thành đan thành của riêng của mình, không nghĩ tới gia hỏa này còn biết luồn lách, vào hạt nhân phủ không bao lâu đã đi ra ngoài.
Tất cả việc này không thiếu phần Đường Nghiêm tham dự vào.
Cho nên hắn hận Lăng Hàn, cũng hận Đường Nghiêm.
Ở hắn nghĩ đến, Thanh Long Hoàng Triều đã sụp đổ, Lăng Hàn và Đường Nghiêm biến thành chó nhà có tang, hiện tại còn dám xuất hiện, không phải tự tìm cái chết hay sao?
Đúng dịp, thật sự là trùng hợp.
- Hàn Băng, không nên tìm cái chết!
Đường Nghiêm lạnh lùng nói ra, mấy năm qua hắn tu hành công pháp Tôn Giả, cảnh giới và thực lực đều tăng lên rất nhanh, hiện tại đã là bước vào Sinh Đan sơ kỳ.
- Đường Nghiêm, hiện tại cũng không phải lúc trước!
Hàn Băng tự nhiên không sợ, hắn đứng chắp tay và dùng phong thái nhìn từ trên cao xuống quan sát Đường Nghiêm:
- Ngươi không cụp đuôi sống trong núi rừng, hiện tại dám nhảy ra ngoài như vậy, ngươi đang tìm đường chết.
Đường Nghiêm muốn động thủ, nhưng nghĩ tới người nơi này quá nhiều, quá hỗn tạp, nếu hắn dám giết người ở nơi này, như vậy khẳng định sẽ trở thành tội phạm truy nã của Ảnh Nguyệt Hoàng Triều.
Mặc dù trước đó Đường gia trốn đông trốn tây, nhưng đó là bởi vì là dư nghiệt tiền triều, bản thân hắn lại không bị chú ý quá nhiều, bằng không hắn cũng không dám chạy tới gặp Lăng Hàn.
Cho nên, hắn lựa chọn ẩn nhẫn.
- Cút ngay, không nên tìm chết!
Hắn bộc phát khí tức Sinh Đan cảnh.
Hàn Băng bị xung kích, sắc mặt hắn trắng bệch, đây là đại cảnh giới áp chế, hắn không có lực hoàn thủ.
Bất quá, hắn cũng không có sợ hãi, bởi vì lúc trước nói nhiều như vậy, hoàn toàn là đang trì hoãn thời gian.
Lúc trước hắn liền không phải là đối thủ của Lăng Hàn, mặc dù bây giờ hắn có bước tiến dài, nhưng so với Lăng Hàn đến, hắn tin tưởng hay vẫn là chiến lực không nổi. Cho nên, hắn đã sớm thông qua tinh võng có liên lạc Triệu Tiếu, Liễu Vũ Huân còn có đầm chính Kiệt.
Đúng vậy, bọn hắn liên thủ hẳn là cũng không đánh qua Lăng Hàn, nhưng là, bọn hắn cũng không phải người cô đơn, mà là tại nơi này đặt xuống không kém căn cơ, hoàn toàn có thể điều động Sinh Đan cảnh cường giả tới.
Số lượng càng nhiều, nhiều người sẽ đè chết đám người Lăng Hàn.
- Đường Nghiêm, ngươi cũng chỉ có thể mạnh miệng vào lúc này mà thôi.
Mặc dù sắc mặt Hàn Băng tái nhợt nhưng hắn vẫn mạnh miệng.
Đường Nghiêm tưởng tượng, đột nhiên tỉnh ngộ, hắn nói với Lăng Hàn:
- Gia hỏa này đang cố ý kéo dài thời gian!
Sắc mặt Hàn Băng tái nhợt, khốn kiếp, hiện tại viện binh đang trên đường tới đây, nếu đám người Lăng Hàn chạy đi, hắn không có năng lực ngăn cản.
Lăng Hàn lại cười một tiếng:
- Tốt rồi, hôm nay là lúc tính toán sổ sách với nhau.
Hắn không sợ làm lớn chuyện, cho dù có Ảnh Nguyệt Hoàng Triều ra mặt, bên hắn còn không phải có Thánh Nữ Phật tộc Bắc Thiên vực hay sao? Nàng còn chưa đủ tư cách dọn dẹp nơi này?
- Lăng huynh!
Đường Nghiêm muốn khuyên bảo, ngươi nghĩ gì thế, hiện tại là trên đường lớn của Ảnh Nguyệt Hoàng Triều, bọn họ dùng cánh tay không lay được bắp đùi.
- Không sao, ngươi tâm sự với Cát Tường Thiên tiên tử thật tốt, bảo vệ Đường gia của ngươi không việc gì.
Lăng Hàn chỉ chỉ Cát Tường Thiên, nhưng Cát Tường Thiên hiện tại đang mang lụa trắng trên mặt giống Nữ Hoàng, Hổ Nữu, người ngoài không thể nhìn thấy chân dung.
Bằng không phản ứng đầu tiên của Đường Nghiêm, Hàn Băng là kinh diễm.
Đường Nghiêm không hiểu, chẳng lẽ nữ tử ch mặt là công chúa Ảnh Nguyệt Hoàng Triều hay sao?
Hàn Băng lại vui mừng, Lăng Hàn không chạy, rất tốt, vậy ngươi chờ chết đi.
Hắn muốn kéo dài thời gian, bên kia rất phối hợp, không bao lâu sau, viện binh của Hàn Băng đã tới.
Triệu Tiếu, Liễu Vũ Huân, Đàm Chính Kiệt, còn có cao thủ bọn họ dẫn tới, cường giả Sinh Đan cảnh nhiều tới mười người, đương nhiên, đại bộ phận trong đó là người nhà của Hàn Băng.
Đường Nghiêm khẩn trương, hắn chỉ là Sinh Đan sơ kỳ, cho dù tu hành công pháp Tôn Giả nhưng thực lực cũng chỉ đạt tới tam trọng thiên, chỉ có thể miễn cưỡng địch nổi Sinh Đan trung kỳ, gặp được Sinh Đan hậu kỳ, viên mãn, hắn không phải là đối thủ..
Vấn đề là, Sinh Đan cảnh nơi này
lại tới mười bốn người, hắn làm sao ngăn cản?
Lần này phải giải quyết thế nào?
Nội tâm Đường Nghiêm rất lo lắng, chẳng lẽ phải mời cường giả gia tộc xuất hiện?
Nhưng thời gian không đủ, cường giả Đường gia đều là trọng phạm truy nã, nếu bọn họ ra mặt, chuyện này lớn hơn sẽ khó giải quyết.
Lúc này, hắn cực kỳ khó xử.
- Lăng Hàn, Đường Nghiêm, quả nhiên là các ngươi!
Liễu Vũ Huân cắn răng nói ra, dáng vẻ hận không thể ăn thịt người.
Dưới cái nhìn của nàng, bị Lăng Hàn đánh trước mặt mọi người chính là sỉ nhục lớn nhất đời.
Vốn tưởng rằng Lăng Hàn cùng Đường Nghiêm cả đời không xuất hiện, nàng không có biện pháp báo thù, không nghĩ tới mới trôi qua mấy năm, bọn họ lại xuất hiện.
Tốt, rất tốt!
- Phụ thân, bọn chúng thật hung hãn!
Đại Oa hưng phấn nói:
- Đánh bọn chúng có được hay không?
Bạo lực cuồng đã không nhịn nổi.
Lăng Hàn cười ha ha:
- Tốt.
Đại Oa hưng phấn rống to một tiếng, ngay sau đó con rắn trắng nhỏ cuộn trên cánh tay của nàng biến lớn, nó hóa thành quái vật khổng lồ lớn mười trượng, hung uy lộ ra làm mọi người sợ hãi.
Đây cũng không phải là yêu thú, mà là hung thú, chỉ có bản năng giết chóc.
Nhị Oa, Tam Oa đều thả rắn của mình ra, chúng hóa thành hung thú to lớn, các nàng đứng trên đầu chúng và hô to gọi nhỏ, dáng vẻ rất hưng phấn.
Lăng Hàn kinh ngạc, không nghĩ tới các tiểu oa nhi lại có thể dạy dỗ hung thú.
Bọn chúng không phải hung thú hay sao?
Tại sao lại ngoan như thế?
- Chỉ là hung thú Trúc Cơ!
Liễu Vũ Huân cười lạnh, nàng hiện tại có tu vi Thiên Đỉnh, đương nhiên sẽ không đặt mấy con rắn Trúc Cơ và mấy tiểu oa nhi vào trong mắt.
- Lão yêu bà, xem chiêu! Đám em bé dịch xà sát tướng tới.
Liễu Vũ Huân không sợ, nàng đánh ra một chưởng.
Ở nàng suy nghĩ, một kích của Thiên Đỉnh đủ để diệt sát mấy trăm hơn ngàn Trúc Cơ.
Nhưng bảy tiểu oa nhi bộc phát khí tức bản thân, sắc mặt của nàng trắng bệch.
Bảy người... Đều là Sinh Đan!
- Không được!
Mấy cường giả Sinh Đan của Liễu gia vội vàng xông lên, một tay nắm lấy Liễu Vũ Huân, sau đó không ngừng kéo nàng lui ra sau, không dám đón đỡ.
Liễu Vũ Huân trở về từ cõi chết, gương mặt xinh đẹp tái nhợt như tờ giấy, qua thật lâu vẫn chưa khôi phục tinh thần.
- Khó trách dám phách lối như thế, thì ra còn có Sinh Đan cảnh...
Một lão giả Sinh Đan cảnh của Liễu gia nói ra, hắn là Sinh Đan viên mãn, tự nghĩ thực lực trâu bò. Chỉ là bảy tiểu oa nhi thì tính là cái gì?
Người hộ đạo?
Nào có người hộ đạo nào nhỏ như thế.
Nhưng muốn nói các nàng là tay chân? Ha ha, đây là trò cười.
Chủ yếu là, bảy tiểu oa nhi quá nhỏ, làm sao có thể có Sinh Đan cảnh nhỏ như thế chứ? May mắn chỉ là Sinh Đan sơ kỳ, cho dù cùng xông lên cũng không phải là đối thủ của hắn.
- Hừ, bất kể như thế nào, ở trước mặt bản tọa, các ngươi chỉ có thể chết.
Hắn cao ngạo nói:
- Ngoan ngoãn tự trói bản thân, như vậy sẽ ít ăn đau khổ.
Đường Nghiêm vừa mới thả lỏng tâm tình lại khẩn trương lần nữa, hiện tại bọn họ có tám Sinh Đan sơ kỳ, có thể xông ra ngoài hay không?