Thiết kế bình đài như thế không phải là cường giả là có thể thắng lợi sau cùng, mà là xem thiên phú.
Thiên phú càng cao, có được thực lực mạnh hơn cùng cảnh giới, mới có thể đi đến cuối cùng, cầm lấy Khai Thiên Phủ.
Quả nhiên, các Yêu Vương không được, nhưng kẻ bên ngoài lại không thiếu thiên kiêu tuyệt đỉnh, hoàn toàn có thể kháng được trọng lực, có thể bước đi ổn trọng.
- Cút ngay!
- Ngươi mới cút ngay!
- Khai Thiên Phủ là của ta!
Mọi người ra tay đánh nhau, cũng ngăn cản người khác vượt qua mình.
Thiên kiêu như Phong Kế Hành, Lục Kỳ bị trọng lực ảnh hưởng nên không cách nào phát động thân pháp, nhưng bước đi cực kfy vững chắc, chỉ tương đương người bình thường đi bộ, bảy trượng, bọn họ đi mất bao lâu?
Nhưng thiên tài như vậy không có bao nhiêu người, hiện tại đông tây nam bắc Thiên vực đều tới đây, hơn nữa đều là thiên tài đứng đầu, chí ít có mười mấy người không kém gì Phong Kế Hành, cạnh tranh vô cùng kịch liệt.
Bọn họ xuất thủ lẫn nhau, đều muốn ngăn cản người khác, từ đó tranh thủ đạt được tiên cơ.
Dưới loại tình huống này, Phong Kế Hành đã từng là thiên kiêu Chú Đỉnh không chiếm ưu thế, mặc dù thiên phú của bọn họ hoàn toàn không kém ai, nhưng cảnh giới lại quá thấp, chỉ là Sinh Đan sơ kỳ, chiến lực không có khả năng vượt qua thập trọng thiên, như vậy làm sao có thể thắng được thiên tài uy tín lâu năm trong Sinh Đan cảnh?
Hiện tại kẻ xông lên đầu tiên là đám người Sa Dương, Trúc Nghi Tu, đều là Sinh Đan cảnh bài danh trước mười trên tinh võng.
- Tiểu Hàn tử, nhanh, không thể để cho người cướp lấy Khai Thiên Phủ!
Đại Hắc Cẩu kêu lên, nó cực lực cổ vũ Hổ Vương liên thủ với các Yêu Vương đánh trận chiến này, tại sao có thể nhìn người khác chiếm tiện nghi.
Lăng Hàn gật đầu, hắn tiến lên, hắn cảm nhận được lực lượng cường đại kéo hắn xuống đất.
Trọng lực như thế chỉ là chút lòng thành, căn bản không cần vận dụng bao nhiêu lực lượng là có thể hóa giải sạch sẽ.
Đây là trận pháp trọng lực sao?
Lăng Hàn hiện tại hứng thú với trận pháp, thần thức của hắn thăm dò trận pháp này.
- A, tiểu Hàn tử, tại sao ngươi bất động?
Đại Hắc Cẩu nghi hoặc nói, ngay cả nó cũng không cảm thấy có bao nhiêu áp lực, Lăng Hàn khẳng định nhẹ nhõm hơn, tại sao hắn dừng lại?
- Ngươi đi trước.
Lăng Hàn nói.
- Thế nhưng đó là Khai Thiên Phủ đấy!
Đại Hắc Cẩu vội la lên.
Lăng Hàn cười một tiếng:
- Không sao, hiện tại cạnh tranh quá nhiều người, sẽ khó có kết quả ngay đâu.
Nghe hắn nói như vậy, Đại Hắc Cẩu đành phải bó tay.
Lăng Hàn nhất tâm lưỡng dụng, hắn vừa nói chuyện với Đại Hắc Cẩu vừa nghiên cứu trận pháp.
Rất nhanh, khóe miệng của hắn lộ ra nụ cười vui vẻ.
Nếu hắn muốn bố trí ra trận pháp này lần nữa là việc khó khăn, nếu muốn học phù văn cũng cần thời gian rất dài, nhưng chỉ tiến hành cải biến yếu ớt, việc này vô cùng đơn giản.
Đến, chơi đùa.
Lăng Hàn đạp xuống đất, ngay sau đó địa khí sinh ra biến hóa yếu ớt.
Lúc này các thiên kiêu đang chiến đấu lảo đảo suýt chút ngã xuống đất.
- Xảy ra chuyện gì?
- Trọng lực tăng lên gấp mười!
- Tại sao trận pháp biến hóa đột ngột?
Tất cả mọi người hô lớn, không ai dám tin tưởng, tu vi của bọn họ không có phát sinh biến hóa, lực ảnh hưởng của trận pháp lên bọn họ không thay đổi, tại sao đột nhiên sinh ra khác biệt?
Không ai biết vì sao, bọn họ chỉ sững sốt sau đó chiến đấu tiếp.
Lăng Hàn cười cười, hắn đạp thêm một bước, trận pháp lại biến hóa yếu ớt.
Lúc này các thiên kiêu người ngã ngựa đổ.
- Móa, trọng lực lại yếu đi.
Trọng lực biến hóa cực nhỏ nhưng chỉ cần tồn tại sẽ sinh ra ảnh hưởng, nhất là trong chiến đấu kịch liệt, trọng lực lúc lớn lúc nhỏ sẽ ảnh hưởng rất lớn tới chiến đấu.
Tất cả mọi người chửi ầm lên, xảy ra chuyện như thế, bọn họ làm sao đánh?
Bọn họ không hiểu, nhưng Đại Hắc Cẩu lại nhìn sang Lăng Hàn, chẳng lẽ gia hỏa này hãm hại người?
Nhất định đúng vậy, nhìn gia hỏa này cười mờ ám, chắc chắn không sai.
Lăng Hàn cảm thấy rất thú vị, hắn đạp một cước đã ảnh hưởng địa khí, từ đó trận pháp xuất hiện biến hóa vi diệu, làm cho mỗi người tiếp nhận trọng lực lớn nhỏ khác nhau, từ đó mọi người kêu khổ.
- Lăng Hàn, có phải ngươi giở trò quỷ hay không?
Có một tên Yêu tộc quát.
- Đúng, có phải
ngươi hay không?
Lại có mấy tên Yêu tộc bừng tỉnh đại ngộ, bọn họ gặp qua Lăng Hàn đánh với Thi Nguyên một trận, biết rõ chiến lực của Thi Nguyên chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, kết quả bị Lăng Hàn mượn địa khí đánh bại.
Việc này đã chứng minh, Lăng Hàn có được năng lực trận đạo tông sư.
Hiện tại trọng lực trên bình đài của từng người khác nhau, hiển nhiên là có trận pháp, cho nên, trọng lực biến hóa quỷ dị, nhất định là Lăng Hàn giở trò quỷ.
- Ha ha ha!
Đại Hắc Cẩu lập tức cười ha hả, lúc này những kẻ ngu xuẩn kia mới nghĩ ra, ai, thật sự ngu xuẩn mà dám nói mình là thiên tài.
Lăng Hàn cười nói:
- Làm cái quỷ gì?
- Nhất định là ngươi!
Nhìn thấy vẻ mặt của hắn như thế, mọi người làm sao không hiểu, lập tức giết tới.
Lăng Hàn cười một tiếng, thần niệm của hắn ảnh hưởng trận pháp, những thiên kiêu kia ngã xuống đất, hiện tại trọng lực nhắm vào bọn họ đạt tới cấp bậc Chân Ngã cảnh, cho dù chiến lực bọn họ cao hơn nhị thập trọng thiên thì như thế nào, bọn họ vẫn ngã trái ngã phải.
- Cần gì hung ác như thế, làm ta giật mình sợ hãi!
Lăng Hàn lắc đầu, hắn nhìn sang Đại Hắc Cẩu và nói:
- Đến, khởi công!
- Khởi công cái gì?
Đại Hắc Cẩu ngây người.
- Giả vờ cái gì, làm nghề cũ của ngươi!
Lăng Hàn nói.
- A, Cẩu gia hiểu rồi!
Đại Hắc Cẩu cười hì hì, nó bắt đầu lục soát từng người.
Nó lấy sạch tất cả bảo vật của bọn họ.
- Tiện cẩu, trả pháp khí không gian cho ta.
- A, bảo dược vạn năm của ta!
- Thiên Tủy Kim của ta!
Mỗi người đều kêu thảm thiết, không đạt được Thiên Vũ Tôn Giả truyền thừa nhưng bảo vật của mình bị người ta cướp sạch, bọn họ làm sao chịu nổi.
- Cảm ơn, cảm ơn các vị!
Đại Hắc Cẩu một cười đùa cảm tạ, nó lại cướp sạch đám người, mắt chó híp lại thành một khe hở nhỏ.
- Lăng Hàn, ngươi quá hèn hạ!
- Có bản lĩnh, quang minh chính đại giao thủ với ta!
- Ta xem thường ngươi!
Tất cả mọi người kêu lên, có chút thật tức giận, có một ít đang khích tướng..
Lăng Hàn nhún vai nói:
- Nói giống như ta không phải đang dùng thực lực chèn ép các ngươi vậy.
Tất cả mọi người vừa tức vừa giận, đúng thế, là Lăng Hàn vây khốn bọn họ, nhưng trận pháp này cũng không phải Lăng Hàn bố trí, đắc chí cái gì chứ?
- Tiểu Hàn tử, giải quyết.
Đại Hắc Cẩu chạy tới, nói:
- Nhìn Cẩu gia rút Khai Thiên Phủ đây!
Nó đi đến bên cạnh Khai Thiên Phủ, duỗi một cái móng vuốt ra, bày ra tư thế vô cùng phóng khoáng, nhưng lúng túng là, cây búa không nhúc nhích chút nào.
- Lần này không tính, lần nữa!
Với da mặt dày của Đại Hắc Cẩu, nó sẽ không cảm thấy xấu hổ chút nào, lúc này vội vàng dùng toàn lực rút Khai Thiên Phủ lên.
Nhưng cây búa vẫn bất động.