Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4717: Thạch ốc trong rừng


trước sau

Lăng Hàn đại chiến, huyết chiến với sinh mệnh không rõ.

Dù chiến lực của hắn cường đại, bản thân có thể hóa giải sáu trọng thiên công kích, hắn có thể phách cường đại không gì sánh bằng, nhưng đối mặt nhiều sinh linh bóng đen như vậy, hắn vẫn bị thương.

Nếu như bọn nó không đủ cường đại thì làm sao làm quái điều và thụ yêu trốn tránh? 

May mắn hắc ám luôn tiến lên phía trước, đại khái kéo dài gần nửa ngày, cuối cùng chúng cũng đi qua toàn bộ.

Hắc ám vừa đi, những bóng đen kia biến mất tất cả, giống như chúng chỉ tồn tại trong hắc ám.

Lăng Hàn thở ra, hắn đặt mông ngồi xuống mặt đất. 

Mệt, thật sự là quá mệt mỏi, hắn cũng không phải huyết chiến với bóng đen, trước đó còn có quái điểu ba đầu.

A?

Lăng Hàn nhìn lướt qua, chỉ thấy trên đỉnh cây, những ba đầu quái điểu ít đi một nửa, mà còn lại đều hóa thành tượng đá, cũng không có lập tức vỗ cánh bay đi hay tấn công Lăng Hàn.. 

Những sinh linh này giết cũng vô ích, nếu không chủ động công kích mình, vậy hắn cũng không có ý xuất thủ.

Quên đi.

Hắn khôi phục một chút và tiến lên. 

Sau khi trải qua hắc ám tàn phá, cái núi rừng khôi phục bình tĩnh, cho dù là quái điểu hay là thụ yêu, tất cả như lâm vào ngủ say.

Khó trách.

Lăng Hàn gật đầu, nếu không có bình tĩnh như thế, đám người tiến vào nơi đây có bao nhiêu người tìm được Tử Vong thành? 

Sau khi đi một đoạn, Lăng Hàn phát hiện một gian thạch ốc đặc biệt đơn sơ, bên trong không có cả cái bàn, trống rỗng, hơn nữa nhỏ đến thương cảm.

Hắn tìm kiếm nhưng không phát hiện thứ gì.

Đây là nơi tiền nhân lưu lại, nhưng dựng một gian thạch ốc trong khu rừng này có ý nghĩa gì? 

Chẳng lẽ còn có người nghỉ lại ở chỗ này?

Đã bước vào Tiên Đồ, còn cần nơi chắn gió che mưa sao?

Lăng Hàn không có phát hiện bất cứ dị thường nào, lắc đầu, hắn nhanh chân tiến lên. 

Lại qua nửa ngày, những thụ yêu kia “phục sinh”, chúng bắt đầu tấn công Lăng Hàn, nhưng đánh cho đến khi hắc ám xuất hiện, tất cả giống lần trước như đúc.

Lăng Hàn cười ha ha, hắn đi ngược hắc ám tiến lên phía trước.

A?

Hắn giết về phía trước, đột nhiên hắn kinh ngạc, bởi vì hắn thấy ánh sáng.

Xảy ra chuyện gì?

Lăng Hàn tiếp tục tiến lên, hắn phát hiện nơi phát sáng là thạch ốc! 

Cũng không khác gì thạch ốc lúc trước, chỉ có vài tảng đá chấp vá tạo thành, nhưng bây giờ mỗi một tảng đá đều tỏa ra ánh sáng nhu hòa, mặc dù không sáng nhưng trong hắc ám tuyệt đối lại đủ để chiếu sáng một phiến thiên địa.

Lăng Hàn giết tới, hắn tiến vào trong nhà đá, chỉ thấy hắc ám gào thét ở cửa vào, còn có từng gương mặt màu đen không có mặt mũi dừng ở cửa, chúng nhìn chung quanh và rời đi.

Đây là một nơi ẩn núp. 

Lăng Hàn đã hiểu ra, vì cái gì trong rừng rậm có một gian thạch ốc đây không phải vì chắn gió che mưa, mà là có thể tránh bị hắc ám thôn phệ.

Hắn thật sự không cần, với thực lực cường đại của hắn, hắn hoàn toàn có thể đối kháng sinh linh trong bóng tối, nhưng cũng không phải mỗi người đều trâu bò như hắn, hơn nữa còn có rất nhiều Sinh Đan cảnh tiến vào nơi này, bọn họ ngăn cản thế nào?

Làm cho Lăng Hàn hiếu kì chính là, nhà đá này do ai xây? 

Phần lớn người tiến vào nơi này đều là bị lưu vong, còn có người có ý như thế, chế tạo thạch ốc che chở người đến sau?

Lăng Hàn đưa tay vuốt ve tảng đá, trước đó hắn đã nghiên cứu qua, không hề phát hiện cái gì, hiện tại đã khác, mặc dù những tảng đá này đang phát sáng nhưng chẳng khác gì tảng đá bình thường.

Nửa ngày sau, hắc ám đi qua. 

Lăng Hàn thử gỡ căn phòng này, những tảng đá chỉ chồng lên nhau đơn giản, từ đó tạo thành một căn phòng, kỳ thật nói tảng đá này là cái hộp thì chính xác hơn, cho nên, chỉ cần tháo khối đá lớn trên đầu thì bên trong trống trải.

Hắn đưa tay bóp, tuỳ tiện bóp một góc tảng đá như bóp đậu hủ.

Không phải tảng đá không đủ cứng rắn, mà là nó không đáng chú ý trước mặt Lăng Hàn. 

Lăng Hàn có thể
khẳng định, cường độ không khác gì tảng đá bình thường.

Nhưng vì cái gì nó lại hình thành che chở?

Lăng Hàn không hiểu, hắn nghĩ mãi mà không thông. 

Nghiên cứu một hồi, Lăng Hàn tiếp tục lên đường, cũng không thể bởi vì không hiểu mà hắn ở lại nơi này nghiên cứu cả đời.

Rừng rậm này rất lớn, hơn nữa, thường cách một đoạn đường là có thể tìm được một gian thạch ốc, cho nên, chỉ cần đoán ra thời gian, kỳ thật không cần chiến đấu cũng có thể ra khỏi khu rừng.

Sau khi đi qua mấy gian thạch ốc, Lăng Hàn ở đi vào thạch ốc kế tiếp, hắn liền bắt đầu đào móc. 

Có lẽ thạch ốc thần kỳ cũng không ở bản thân của nó, mà là ở dưới nền đất có gì đó.

Nhưng hắn mới đào mấy lần đã thấy chất lỏng dâng lên.

Lăng Hàn ngay từ đầu còn tưởng rằng là suối, nhưng sau khi nhìn rõ chất lỏng thì hắn nhíu mày. 

Đó là máu!

Đào đất mấy lần, lại có máu tươi đỏ thẫm chảy ra, chuyện này thật khiếp người.

Đây là tình huống như thế nào, nơi đây chết nhiều người nên tạo thành tình cảnh tương tự đầm lầy? 

Hắn nhìn về phía thạch ốc, trong lòng hơi động, hắn trực tiếp động thủ đánh nát thạch ốc.

Sau đó, hắn rời đi.

Một ngày sau, Lăng Hàn lại chạy trở về, nhưng hắn trợn mắt nhìn. 

Bởi vì thạch ốc vỡ nát lại đứng sừng sững tại nơi đó.

Đã xảy ra chuyện gì?

Đừng nói thạch ốc có công năng tự xây dựng, Lăng Hàn không tin, như vậy là ai vụng trộm chạy tới dựng lại thạch ốc? 

Ngẫm lại, cái nội tâm hắn sinh ra hiếu kỳ mãnh liệt.

Hắn lại xuất thủ hủy thạch ốc, sau đó hắn cũng không hề rời đi, hắn lưu lại tại nơi này.

Không có cái gì phát sinh, thụ yêu không có nhúc nhích, ba đầu quái điểu cũng không có đánh tới, cái này phảng phất chính là một tòa lại so với bình thường còn bình thường hơn núi rừng. 

A? A? A?

Chẳng lẽ bởi vì hắn ở nơi này nên kỳ tích diễn ra?

Lăng Hàn nghĩ tạm thời rời đi, hắn lại lặng lẽ vòng trở về, trốn ở một bên giám thị, nhưng phía trước lại có hắc ám quét qua. 

Chuẩn bị chiến đấu!

Lăng Hàn nâng hai tay lên, đúng vào lúc này, hắn nhìn thấy một cảnh tượng khó tin, chỉ thấy một lão giả áo xám lặng lẽ xuất hiện, tóc cũng là xám trắng, cáo lưng còng và hắn cực kỳ già nua.

Lăng Hàn đổ mồ hôi lạnh khắp nơi, bởi vì hắn cũng không nhìn thấy lão giả này xuất hiện từ đâu. 

Tình huống như thế nào?

Lão giả áo xám đi đến bên cạnh thạch ốc, hắn lại dời các tảng đá tới và xếp chúng như xếp gỗ, lúc này một gian thạch ốc mới đã xuất hiện.

Ở trong quá trình này, lão giả áo xám từ đầu đến cuối không có nhìn sang Lăng Hàn một cái, sau khi thạch ốc hình thành hắn đi vào, sau đó quay đầu cười với Lăng Hàn một cái, sau đó hắn tiến vào bên trong. 

Nụ cười này làm Lăng Hàn rùng mình.

Quá quỷ dị.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện