Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4729: Đe dọa vô hiệu


trước sau

Lâm Vân sử dụng Bích Thủy kiếm mặc dù không phải Đế binh, nhưng Đế tộc chế tạo pháp khí phỏng chế không phải phàm phẩm, hơn nữa bản thân hắn là Đế tử, sử dụng vật liệu càng thượng thừa.

Một kiếm chém tới chẳng những phù văn thành phiến, gia trì thiên địa đạo tắc, còn bản thân vật liệu Tiên Kim còn mang theo lực phá hoại rất mạnh.

Oanh, kiếm khí phá không, dường như có thể chém vỡ cả ngôi sao. 

Lăng Hàn không sợ hãi chút nào, hắn vung quyền nghênh đón, trực tiếp chọi cứng ngăn cản Bích Thủy kiếm.

Hắn có thể hấp thu tất cả lực lượng sáu trọng thiên, đương nhiên phòng ngự của hắn rất trâu bò, nhưng hắn còn có một khuyết điểm, đó chính là sợ hãi tổn thương sắc bén.

Thế nhưng mà, sau khi hắn tu luyện thể thuật, khuyết điểm này đã không tồn tại. 

Thể phách của hắn hoàn toàn có thể kiên cố giống như Tiên Kim cùng giai, từ đó hắn chính thức có được lực lượng tay không đón đỡ pháp khí.

Tới.

Oanh! Oanh! Oanh! 

Hai người không ngừng va chạm với nhau, đạo tắc nổ tung, cho dù chỉ một tia dư âm cũng mang theo lực lượng đáng sợ.

Đám người đang quan sát cuộc chiến bên ngoài lui về phía sau, bọn họ không gánh được dư âm công kích, cho nên nhất định phải lui lại, nếu không không chết cũng bị thương.

- Thiên tài đỉnh cấp ở bên ngoài quả nhiên lợi hại như truyền thuyết! 

Trong phòng khách, một nữ tử tóc đỏ mị nhãn như tơ, nàng là cháu gái của Xích Nguyệt Tôn Giả Di Thanh Điệp, cũng là hậu đại mà Xích Nguyệt Tôn Giả thích nhất thế hệ này.

Cho nên, Di Thanh Điệp cũng là nhị thế tổ cao cấp nhất trong Tử Vong thành, cho nên trước đó mới dám chê cười Tổ Ngõa An.

- Nam nhân như vậy, không biết trên giường mạnh mẽ cỡ nào. 

Nàng cười phong tình vũ mị tận xương.

Trong phòng khác, đám người Tổ Ngõa An cau mày, bọn họ cũng không có ý định “chơi một chút”, Lăng Hàn cùng Lâm Vân càng cường đại thì bọn họ càng bất an.

Bọn họ còn trẻ, cũng không muốn vĩnh viễn lưu lại nơi này, cho nên, bọn họ muốn rời khỏi, tiến vào đại thế giới chân chính, mở ra nhân sinh mới của mình. 

Thế nhưng mà, người bên ngoài đều trâu bò như thế, như vậy bọn họ ra ngoài không phải tìm tai vạ hay sao?

Chiến chiến chiến.

Lăng Hàn hào tình vạn trượng, mặc dù Đế tử không chịu hiệu quả mặt trái ảnh hưởng, nhưng hắn cũng không đặt trong lòng, hắn tự tin vô địch, dù không thể vận dụng mấy hạng năng lực nhưng hắn cũng có thể oanh sát Lâm Vân. 

Tương phản, Lâm Vân càng đánh càng không có lòng tin.

Không có biện pháp, chiến lực của hắn chỉ cao hơn Lăng Hàn một tầng, nếu nói tới sức chịu đựng, hắn mạnh hơn Lăng Hàn hay sao?

Không có biện pháp đánh hạ Lăng Hàn trong thời gian ngắn, thời gian này kéo càng dài, người bại chắc chắn là hắn. 

Phải biết, bọn họ đang đánh sinh tử chiến, một phương bại mang ý nghĩa phải chết.

Chết?

Đây là việc Lâm Vân chưa từng suy nghĩ qua, chí ít trước khi thọ nguyên của hắn khô cạn. Hắn chú định thành Thánh, nhân sinh sáng chói vừa mới bắt đầu, hắn làm sao có thể chịu chết? 

Nhưng mà, hiện tại tử vong đang vờn quanh, hắn không thể không sợ.

- Sợ hãi?

Lăng Hàn thản nhiên nói ra, hắn cảm thấy chiến lực của đối thủ yếu đi vài phần. 

Lâm Vân không nói, đương nhiên hắn biết rõ chuyện nhà mình, hắn điên cuồng tấn công, kiếm trong tay phải chém hư không, tay trái phát ra ngàn vạn đạo kiếm khí hóa thành thần binh oanh kích Lăng Hàn.

Hắn lưu lại một tay, lực lượng của hắn không có giảm xuống chân chính, hắn đang đào hố cho Lăng Hàn nhảy vào.

Nhưng với kinh nghiệm chiến đấu của Lăng Hàn, hắn nhìn không ra? 

Hắn hoàn toàn không cho Lâm Vân cơ hội, từng quyền bạo lực làm Lâm Vân phải toàn lực chống đỡ, hắn bị đánh liên tục.

Lại chiến nửa giờ, Lâm Vân đã cảm nhận được sự khủng bố.

Bởi vì lực lượng của hắn bắt đầu giảm xuống, bị Lăng Hàn san bằng thực lực, cứ tiếp tục như vậy, hắn sẽ rơi xuống hạ phong, cuối cùng bị Lăng Hàn đánh chết. 

Hắn tới nơi này để gia tăng tu vi, để đuổi kịp thế hệ hoàng kim, cũng không phải đi tìm cái chết!

Hắn là Đế tử, hắn có tiền đồ tốt đẹp, hắn làm sao cam tâm chết tại nơi này?

- Dừng tay! 

Hắn quát lớn.

Lăng Hàn sẽ không nghe, hắn xuất quyền công kích như mưa.

Lăng Hàn lớn tiếng kêu lên, có Đế tộc nào nghe hắn nói hay sao? 

Lâm Vân cau mày, hắn tiếp một chiêu sau đó xoay người lại.

- Hừ, đã mở sinh tử chiến, ngươi vọng tưởng bỏ chiến chạy trốn?

Một tiếng hừ lạnh vang lên, có cường giả xuất thủ,
ong ong ong, vô số đạo tắc xuất hiện và hóa thành cái lồng to lớn, cũng bao phủ toàn bộ khu vực chiến đấu. 

Lâm Vân huy kiếm chém tới, chỉ thấy lồng sáng lóe sáng nhưng lồng giam lại không nhúc nhích tí nào.

Không phá nổi!

Lâm Vân vừa vội vừa giận, quát to: 

- Ta chính là Đế tử Lâm Vân của Hỏa Vân Đế tộc, ta mà có mệnh hệ nào tại nơi này, toàn bộ các ngươi đều phải chết!

Lúc này có tiếng nói khinh thường vang lên.

Nơi này đều là cuồng nhân, là phần tử khát máu hiếu chiến, Lâm Vân dùng bối cảnh đè người, bọn họ cảm thấy rất trơ trẽn. 

Sinh tử chiến là trò cười sao?

Lâm Vân chờ một chút nhưng đạo tắc phong tỏa vẫn không có dấu hiệu lưu lại.

- Hừ, không nên dùng Đế tộc dọa người. 

Tên cường giả kia nói:

- Đế tộc không vào được nơi này, ngươi chết tâm đi! Không ngại nói cho ngươi biết, trước đây thật lâu từng có Thánh Nhân mang theo Đế binh muốn giết vào nơi này, kết quả thế nào?

- Thánh Nhân vẫn lạc, Đế binh phá không bay đi. 

Lâm Vân cảm thấy nội tâm căng thẳng, hắn làm sao không biết đoạn lịch sử này?

Bỗng nhiên hắn nhớ lại Thiên Linh Đế tộc đã từng có một vị Thánh Nhân ngoài ý muốn mất sớm, đối ngoại tuyên bố lúc tu luyện tẩu hỏa nhập ma, việc này từng làm Thánh Nhân Lâm gia không hiểu, cho rằng Thiên Linh Đế tộc tận lực che giấu chân tướng.

Chẳng lẽ, vị Thánh Nhân Trình gia kia vẫn lạc tại nơi này? 

Hắn đã hiểu ra bí ẩn trong đó nhưng nội tâm càng ngày càng lạnh.

Nơi này chính là khu vực Đế tộc không thể chạm tới, thân phận Đế tử còn có ý nghĩa hay sao?

- Lâm Vân, đến chiến! 

Ở phía sau hắn, Lăng Hàn nói ra, hắn cũng không có nhân cơ hội xuất thủ.

Lâm Vân quay người trở lại, trong mắt mang theo ngoan độc.

Tốt, vậy hắn liều mạng. 

Oanh!

Hắn thiêu đốt đế huyết, chiến lực của hắn trở lại đỉnh phong, hơn nữa còn có tăng lên nhưng nhỏ đến mức thương ca,r

Đây là tự nhiên, thế hệ bạch ngân đã không thua gì Đại Đế lúc trước, cho dù thiêu đốt đế huyết cũng không tăng lên nhiều. 

- Muốn giết ta? Hừ, ta liều vỡ nát căn cơ cũng muốn đánh chết ngươi.

Lâm Vân kiên quyết, tay phải hắn hóa trảo và đánh vào trong ngực.

Phốc, ngực hắn bị phá vỡ, máu tươi bắn ra tung tóe nhưng không có giọt nào rơi xuống, mà là hóa thành một đám lửa. 

Lăng Hàn nhìn thấy rõ ràng, trong đám lửa còn mang theo đạo tắc, hắn cảm thấy rất kiêng kị.

Đây là đế huyết!

Hỏa diễm hóa thành một thanh kiếm, hình dạng tương tự như Bích Thủy kiếm nhưng phát ra khí tức cường đại hơn vô số lần. 

- Chết đi!

Gương mặt Lâm Vân đầy dữ tợn, dùng đế huyết hóa khí chẳng những rút ra tất cả đế huyết của hắn, hơn nữa còn phá hư đạo cơ, hắn khó có khả năng đền bù tổn thương lần này.

Nhưng đạo cơ có thể phá rồi lại lập, nếu người mà chết thì tất cả biến thành không. 

Cho nên, hắn không tiếc đánh cược một lần.

Xoát, hỏa diễm kiếm chém tới, mang theo sát ý cùng hận ý vô biên của Lâm Vân.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện