Thần Đạo Đan Tôn

Chương 4731: Manh mối


trước sau

Ách, đối phương bao nuôi mình sao?

Lăng Hàn bật cười, hắn còn có thể được bao nuôi.

- Tiểu đệ đệ, ngươi cười thật mê người! 

Di Thanh Điệp liếm liếm bờ môi, dáng vẻ hận không thể nuốt chửng Lăng Hàn.

Lăng Hàn khoát tay áo, nói:

- Thật không tiện, ta bán nghệ không bán thân. 

- Vậy tỷ tỷ không trả tiền, vậy thì không tính bán thân.

Di Thanh Điệp nói rất vô sỉ.

Lăng Hàn kém chút im lặng, nữ nhân này thật không biết xấu hổ. 

Hắn khoát tay áo, muốn cướp cửa mà đi.

- Gấp cái gì?

Di Thanh Điệp ngăn cản trước cửa. 

Lăng Hàn chỉ cười và sượt qua người, việc này chỉ là chút lòng thành.

- Tiểu đệ đệ!

Di Thanh Điệp vội vàng đuổi theo: 

- Chờ tỷ tỷ một chút.

Lăng Hàn sẽ không để ý tới, hắn nghênh ngang rời đi, tốc độ cực nhanh.

Di Thanh Điệp nhanh chóng truy đuổi, nàng thèm nhỏ dãi Lăng Hàn “hùng tráng” không phải mới một hai ngày. 

Lăng Hàn không để ý tới, nhanh chân rời đi.

A?

Vừa mới tới sa trường, hắn thấy một người. 

Tiểu Lang Gia Tổ Ngõa An.

Không sai, vị nhị thế tổ đỉnh cấp này có một ngoại hiệu, tự nhiên bởi vì hắn “thức tỉnh” huyết mạch Lang tộc, lại truy đuổi Lâm Vân khắp thành mới có được.

- Tiểu Lang Gia! 

Lăng Hàn lập tức kêu lên.

Tổ Ngõa An có xúc động tát hắn một cái, hắn cảm thấy cái ngoại hiệu này vô cùng nhục nhã, nhưng thời điểm nhìn thấy Lăng Hàn, hắn sinh ra kính nể từ đáy lòng, đó là một loại sợ hãi và phục tùng ngấm vào xương cốt.

- Có, có chuyện gì? 

Hắn cố giả bộ trấn định.

- Giúp ta ngăn cản kẻ điên phía sau.

Lăng Hàn nói, hắn lập tức thoát thân. 

Tổ Ngõa An nhìn thấy Di Thanh Điệp ở phía sau, hắn ước gì đối phương ăn tươi Lăng Hàn mới tốt, nhưng hắn không thể kháng cự mệnh lệnh của Lăng Hàn, đành phải đứng ra ngăn cản.

- Tổ Ngõa An, không nên làm hỏng chuyện tốt của ta!

Di Thanh Điệp khó chịu, mắt thấy Lăng Hàn sắp chạy mất, nàng vội vàng đuổi theo 

Tổ Ngõa An hừ một tiếng, nói:

- Cút đi, đừng chọc ta!

- A, đã thức tỉnh huyết mạch, tính tình cũng lớn hơn rất nhiều. 

Di Thanh Điệp cũng tức giận không nhỏ.

Oanh!

Hai người lập tức đánh nhau kịch liệt không gì sánh được. 

Lăng Hàn chưa đi xa, hắn dừng lại ở một góc cua, từ một nơi bí mật nhìn hai người đánh nhau.

Hắn đang quan sát, kèn lệnh Đại Đế ảnh hưởng tới Tổ Ngõa An lớn bao nhiêu.

- Giống như thứ này có thể hiệu lệnh Lang tộc, cho dù Tổ Ngõa An là gà mờ trong Lang tộc. 

- Ha ha, ta cũng nên lợi dụng một chút.

Lăng Hàn quay người rời đi, một sau đó, hắn đi bái phỏng Tiểu Lang Gia.

Sau khi nhận được phong báo, Tổ Ngõa An bất đắc dĩ mời Lăng Hàn đi vào. 

- Ngươi tới làm gì?

Hắn ngoài mạnh trong yếu nói.

Lăng Hàn mỉm cười: 

- Đến thăm bằng hữu.

Ai là bằng hữu của ngươi, quỷ mới là bằng hữu của ngươi.

Tổ Ngõa An nói thầm, nhưng trên mặt không dám biểu hiện ra ngoài, hắn chỉ hừ một tiếng. 

Lăng Hàn bắt đầu nói bóng nói gió, hắn thăm dò Tổ Ngõa An có biết bí mật quặng mỏ Nguyên Đạo thạch hay không.

Hắn là cháu trai thương yêu nhất của Tôn Giả, có khả năng có hi vọng.

Hắn tươi cười, Tổ Ngõa An lại biết được. 

Mỏ Nguyên Đạo thạch đang nằm tại Hắc Vân sơn ngoài thành.

Tin tức cũng không xác thực, bởi vì Tổ Ngõa An chỉ biết rõ, Huyết Nha Tôn Giả mỗi cách một đoạn thời gian sẽ đi tới Hắc Vân sơn một chuyến.

Dựa theo đó mà suy tính, Hắc Vân sơn có vài phần khả năng là vị trí mỏ Nguyên Đạo thạch. 

Lăng Hàn gật đầu, hắn nhanh chóng rời đi.

Hắn không có lập tức hành động, hắn tiếp tục chiến đấu bên trong Hắc Ám sa trường kiếm lấy Nguyên Đạo thạch, hắn tiến vào nơi đây đã được một năm, tu vi của hắn đạt tới đệ tứ hình trung kỳ, tiến bộ có thể nói là khá kinh người.

Nhưng mà, hắn cũng không phải không có trả giá đắt, hắn đã tổn hao hơn ba trăm năm thọ nguyên. 

Chân Ngã cảnh trên lý luận có một vạn năm thọ nguyên, cho nên, hắn vẫn thừa nhận nổi cái giá hơn ba trăm năm thọ nguyên.

Dù sao, chỉ cần đột phá Hóa Linh, thọ nguyên cực hạn của hắn sẽ tăng lên tới hai vạn năm.

Cách mấy ngày sẽ có người tới Tử Vong thành, không phải kẻ lưu vong thì chính là người lịch luyện, gần đây lại nghênh đón một làn sóng mới, cách mỗi ngày đều có người đến. 

Mà người mới có
thanh danh vang dội, phi thường cường thế.

Lúc tên của đối phương truyền vào tai của Lăng Hàn, hắn cảm thấy kinh ngạc, bởi vì đó chính là Đinh Thụ.

Tại sao gia hỏa này chạy tới đây? 

Lăng Hàn nghĩ nghĩ, có thể tài nguyên của Phật tộc Bắc Thiên vực đã không đủ chèo chống tu vi của hắn tăng lên, siêu cấp thiên tài giống như bọn họ, năng lực ngộ đạo mạnh đến mức đáng sợ, chỉ cần có tài nguyên không dứt, tu vi sẽ tăng lên như bay.

Trái lại thiên tài bình thường, cho dù có Nguyên Đạo thạch cũng không được, trình độ ngộ đạo không đủ, cưỡng ép gia tăng tu vi sẽ xong đời.

Cho nên, Đinh Thụ lựa chọn giống như hắn. 

Lăng Hàn nghĩ nghĩ, hắn không để ý tới.

Yên lặng nhiều ngày như vậy, hắn cũng nên đi Hắc Vân sơn xem một chút.

Hắn lặng lẽ ra khỏi thành, hắn nhanh chóng đi tới nơi cần tới. 

Đây là ngọn núi cao không gì sánh bằng, nó như thanh kiếm đâm vào bầu trời.

Lăng Hàn tìm kiếm trong núi, thần thức thả ra và lục soát từng tấc đất.

Đáng tiếc, nơi này không có địa mạch có thể mượn dùng, nếu không, tốc độ hắn thăm dò sẽ tăng lên gấp trăm lần. 

Chỉ cần không có chiến đấu, hắn sẽ có thể thăm dò, nhưng nửa tháng trôi qua, hắn không phát hiện manh mối gì.

Hắn lại đi tới chỗ Tổ Ngõa An, hắn tìm hiểu tình huống một chút, sau đó hắn lại đi Hắc Vân sơn.

Huyết Nha Tôn Giả gần nhất đến nơi này. 

Quả nhiên hai ngày sau có cường giả đáp xuống đỉnh núi.

Huyết Nha Tôn Giả?

Lăng Hàn chưa từng gặp qua, nhưng hắn cảm thấy có khí tức đáng sợ, hắn biết đó là Tôn Giả. 

Hắn sử dụng áo choàng hư không thú, lại phát động Quỷ Ảnh bộ, song trọng yểm hộ mới đi lên đỉnh núi.

Xèo, xèo, xèo, xèo, thời điểm hắn tới đỉnh núi, lại có bốn bóng dáng cường đại đáp xuống.

A?

Năm người này vô cùng cường đại, đều tỏa ra khí tức Tôn Giả.

Năm tên Tôn Giả của Tử Vong thành?

Nói cách khác, Tôn Giả đầu tiên chưa chắc là Huyết Nha Tôn Giả. 

Năm tên Tôn Giả đến chia cắt Nguyên Đạo thạch sao?

Lăng Hàn cảm thấy tim đập nhanh.

Rất nhanh, hắn đi tới đỉnh núi, chỉ thấy năm tên Tôn Giả đang ngồi xếp bằng giống như tượng đá. 

Cố ý chạy bên ngoài thành, như vậy khẳng định không phải đến ngồi giao lưu với nhau.

Ông, một đạo thần thức đáng sợ đảo qua, quét qua thân thể Lăng Hàn.

Chỉ thấy một lão giả đứng lên, trên mặt lộ ra vẻ ngờ vực. 

- Xích Nguyệt, ngươi vừa nghi thần nghi quỷ.

Một lão giả mọc ra đôi cánh đỏ rực cười nói, không cần phải nói, hắn khẳng định là Huyết Nha Tôn Giả.

Lão giả vóc người khỏe mạnh chính là Xích Nguyệt Tôn Giả, dùng thần thức dò xét, nói: 

- Đây không phải nghi thần nghi quỷ, mà là cẩn thận!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện