Thần Đạo Đan Tôn

Chương 510: Một người địch một tông


trước sau

Mỗi người đều ngã oặt trên đất, lực uy hiếp của thần linh di cốt thực sự quá to lớn, hơn nữa nơi này không phải thần miếu, có thể áp chế khí tức của thần linh, nhất thời dật đãng về phía đỉnh núi, sợ đến những Linh Anh Cảnh kia dồn dập chạy như bay lên, lập ở trong thiên không, nhưng căn bản không dám tới gần.

Ai lại liền xui xẻo!

Lăng Hàn khẽ mỉm cười nói:

- Xem, ta đã nói, ta không thích đánh đánh giết giết, đó là cách làm tiểu thừa.

Lời này nếu để cho đám người Lưu Vũ Đồng nghe được, nhất định sẽ khịt mũi coi thường, bởi vì rất nhiều lúc Lăng Hàn rất thích đánh đánh giết giết, sự tình rõ ràng có thể dùng danh hiệu giải quyết, nhưng hắn lại thích dùng nắm đấm.

Nhưng hiện đang không có người phản bác được hắn, dưới uy thế của Thần linh, căn bản không ai có thể mở miệng.

Lăng Hàn đi tới bên cạnh Nhạc Hồng Thường, đỡ nàng lên nói:

- Nương, những năm này ngài khổ rồi!

Nhạc Hồng Thường nói không được, chỉ không ngừng nháy mắt, nước mắt ào ào mà chảy.

Lăng Hàn đỡ mẫu thân đi tới bên cạnh ngồi xuống, nói một chút sự tình của phụ thân, một bộ dự định ở đây nói việc nhà, để người của Đông Nguyệt Tông đều im lặng, không nên chơi người như vậy a, bọn họ còn nằm ở trên đất đây này!

Nhưng hiện tại bọn hắn ngoại trừ chảy mồ hôi lạnh, thì căn bản làm không được chuyện khác.

- Nương, ta đưa ngài rời đi trước.

Lăng Hàn đỡ Nhạc Hồng Thường, đi tới sau một tảng đá lớn, hắn bảo Nhạc Hồng Thường không nên chống cự ý thức của hắn, thu mẫu thân vào trong Hắc Tháp.

Đông Nguyệt Tông tuyệt đối sẽ không bỏ qua như vậy, còn có chín vị Linh Anh Cảnh, tuy hiện tại không dám tới gần, nhưng chỉ cần Lăng Hàn thu thần linh di cốt, bọn họ nhất định sẽ lập tức giết tới.

Một mình Lăng Hàn có thể trốn vào Hắc Tháp bất cứ lúc nào, nhưng lại thêm một người, khó tránh khỏi sẽ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, mà Nhạc Hồng Thường là tuyệt không thể xảy ra bất ngờ.

Hắn trở lại, đi tới trước người Ngạo Phong.

Ngạo Phong chỉ có thể ngưỡng mộ con trai của cừu nhân này, bóng ma trong lòng phóng lớn vô hạn, lúc này tất nhiên có một vạn con thảo nê cấp tốc chạy qua.

Đùng!

Lăng Hàn đạp lên mặt của hắn một cước, dùng sức ép một hồi, để Ngạo Phong phát sinh tiếng hừ hừ, hắn lại không phải Nham Thạch Thể, Thiết Bì Thể, dưới tình huống không có nguyên lực bảo vệ, phòng ngự của cơ thể cũng chỉ mạnh hơn người bình thường một chút mà thôi.

- Vốn nên lấy tính mạng của ngươi, nhưng thân là nhi tử, không nên đoạt việc xấu của phụ thân. Vì lẽ đó, tính mạng của ngươi vẫn là để cho phụ thân ta tới lấy đi!

Lăng Hàn tàn nhẫn nhắm đan điền của Ngạo Phong đá một cước, trực tiếp phế bỏ linh căn của hắn.

Lúc trước Ngạo Phong là làm như thế với phụ thân hắn, hiện tại Lăng Hàn cũng đủ số trả lại!

Từ nay về sau, tu vi của Ngạo Phong liền đình trệ ở Sinh Hoa tầng ba, mà cảnh giới của Lăng Đông Hành sẽ đuổi kịp rất nhanh.

Chữa trị linh căn? Đùa giỡn, bị Lăng Hàn phế bỏ linh căn, phải là đan dược cấp bậc gì mới có thể chữa trị? Chí ít Thiên Cấp! Ngươi bảo Ngạo gia đi đâu tìm? Ngoan ngoãn chờ chết đi!

Ngạo Phong căn bản ngay cả kêu cũng không kêu được, chỉ có thể thống khổ hừ hừ.

Hắn là thiên tài của Đông Nguyệt Tông a, không đầy năm mươi liền đột phá Sinh Hoa, tương lai có cơ hội bước vào Linh Anh Cảnh, nhưng hiện tại linh căn bị hủy, hoàn toàn cắt đứt đường đi tới trước của hắn.

Hắn vừa giận vừa sợ, nhất thời ngất đi.

Doạ ngất một Sinh Hoa Cảnh, phỏng chừng Lăng Hàn đã sáng tạo một lịch sử rồi.

Lăng Hàn mỉm cười, ánh mắt lại quét về phía Phong Viêm, nhanh chân đi tới:

- Tuy ta chưa từng để ngươi ở trong lòng, nhưng nếu đến rồi, vậy thì giải quyết cho gọn.

Nhìn Phong Viêm nhấp môi, nỗ lực muốn nói chuyện, Lăng Hàn nha một hồi, mang Phong Viêm đi, rời xa bộ thần linh di cốt kia.

- Lăng Hàn, ngươi ỷ thế hiếp người, tính là anh hùng gì!

Phong Viêm trách mắng.

Lăng Hàn kinh ngạc nói:

- Có phải lỗ tai của ta xảy ra vấn đề không, ngươi sẽ nói ra loại lời không có trình độ này? Lúc trước thời điểm ngươi ở Vũ Quốc, không phải ỷ có sư phụ Linh Anh Cảnh, muốn giết ta ngay trên đường sao? Cầm pháp chỉ của Linh Anh Cảnh, lấy lông gà làm lệnh tiễn, rất hung hăng nha?

- Ta tốt xấu gì cũng bằng thực lực của mình, làm sao thành ỷ thế hiếp người?

- Phong
Viêm, ngươi thật khiến người ta xem thường!

Phong Viêm bị hắn nói tới đỏ cả mặt, lúc trước hắn xác thực vô cùng đắc ý, thậm chí ngay cả Vũ Hoàng cũng không để vào mắt, kết quả, chính là Vũ Hoàng bị hắn không nhìn kia, lại bùng nổ ra thực lực kinh người, oanh tất cả cao thủ mà Đông Nguyệt Tông phái ra trở lại.

Nếu như lúc đó hắn điệu thấp, có thể Vũ Hoàng sẽ không nhúng tay!

Đáng tiếc, vạn sự không có nếu như.

- Lăng Hàn, có gan cho ta ba năm thời gian, đợi ta tiến vào Sinh Hoa lại tái chiến!

Phong Viêm ngang nhiên nói, hắn nắm giữ huyết mạch của Thượng Cổ Thần Thú, tốc độ tiến cảnh nhanh kinh người.

- Não khuyết!

Lăng Hàn lắc đầu.

- Không bao lâu nữa ca sẽ đi Trung Châu chơi, còn chờ ngươi ba năm? Đến thời điểm đó mộ phần của ngươi đã xanh cỏ!

- Ngươi, ngươi muốn giết ta? Nơi này là Đông Nguyệt Tông!

Phong Viêm giận dữ hét.

- Ngươi quá để ý mình rồi, ta giết ngươi thì lại làm sao, bảo đảm đánh rắm không có!

Lăng Hàn vỗ vỗ mặt của Phong Viêm nói.

- Ngươi còn có di ngôn gì không? Nể tình cùng là người Vũ Quốc, ta sẽ tận lực thay ngươi hoàn thành.

- Ngươi không thể giết ta! Ta là đệ tử của Linh Anh Cảnh!

Phong Viêm đột nhiên rát cổ họng kêu lên.

- Sư phụ, cứu ta! Cứu ta!

- Gọi đi, gọi rách cổ họng cũng không có ai cứu ngươi.

Lăng Hàn cười nói.

- Lăng đại sư, có thể cho chút mặt mũi, thả tiểu đồ một con đường sống hay không?

Nhưng vào lúc này, một thanh âm từ đằng xa truyền tới, mơ hồ có thể thấy được một lão giả lông mày trắng đang lập trên không trung, thân hình cao lớn, mặc bố y màu trắng, rất có vẻ tiên phong đạo cốt.

Thạch Hà Thuận, cường giả Linh Anh Cảnh của Đông Nguyệt Tông, cũng là sư phụ của Phong Viêm.

Lăng Hàn lạnh nhạt nói:

- Tại sao phải cho ngươi mặt mũi, ngươi là món đồ gì?

Tê… lại dám nói chuyện với cường giả Linh Anh Cảnh như vậy?

Mọi người đầu tiên là cả kinh, nhưng tỉ mỉ nghĩ, Lăng Hàn thật có tư cách như vậy!

Nếu không phải nơi này là Bắc Vực, cấp độ võ đạo không giống, đổi đến Trung Châu, Linh Anh Cảnh chỉ có thể quỳ liếm giày cho Đan sư Thiên Cấp, có thể có "mặt mũi" gì? Có điều, dù sao nơi này cũng là Bắc Vực, Linh Anh Cảnh là tồn tại chí cao chí thượng, chống đối một vị Linh Anh Cảnh như vậy, thật không tốt lắm đâu.

Thạch Hà Thuận tức giận đến da mặt co rúm, vẻ tiên phong đạo cốt trong nháy mắt tiêu tan, hắn uy nghiêm đáng sợ chỉ vào Lăng Hàn nói:

- Tiểu bối, ngươi dám động đồ nhi của lão phu một cọng lông, lão phu liền giết ngươi!

- Có phải ta nên làm ra bộ dáng sợ sệt đến phối hợp ngươi không?

Lăng Hàn xì mũi nói.

- Đáng tiếc, tuy ngươi sống cao tuổi rồi, nhưng căn bản không đáng kính, vì lẽ đó qua chỗ nào mát mẽ đợi đi, muốn cứu người thì đến, ta liền làm thịt con chó già ngươi luôn!

Thạch Hà Thuận phẫn nộ đến ngửa mặt lên trời gào thét, nhưng có thần linh di cốt trấn áp, hắn căn bản không dám tới gần, bằng không hắn khẳng định cũng sẽ như những người khác, bị cỗ khí tức chí cao kia trấn áp đến không thể động đậy.

Lăng Hàn khẽ mỉm cười nói với Phong Viêm:

- Ngươi xem, ngay cả sư phụ của ngươi cũng không có biện pháp, ngươi vẫn là ngoan ngoãn nhận mệnh đi!

---------------

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện