Những thợ đào mỏ nói rõ, Lăng Hàn cũng cho bọn hắn đồ ăn, để bọn họ bỏ đi lo lắng, nói hết những gì hắn muốn biết.
Hóa ra, rời khỏi hầm ngày thứ hai sẽ chết, cái này không sai, thế nhưng, cũng không phải nói không rời đi sẽ không phải chết. Ở đây, có người chỉ sau ba bốn ngày liền nổ chết, có người có thể kéo trên mười ngày nửa tháng, nhưng đều không ngoại lệ, cuối cùng đều sẽ chết.
Nhưng sống sót một ngày, sẽ kéo dài hơi tàn một ngày, bọn họ phải vì lấp đầy bụng mà phấn đấu.
Quân hộ vệ không dám vào hầm, chỉ có thể cầm đồ ăn đổi lấy khoáng thạch bọn họ khai thác ra, ở nơi phân giới tiến hành trao đổi, ngươi ném cho ta, ta ném cho ngươi. Có điều, sẽ không ai dám cất đồ ăn đổi được ở trong mỏ quặng, nếu không kết quả chính là bị người cướp sạch sẽ, bọn họ vừa cầm vào tay liền lập tức ăn, chắc chắn sẽ không lưu lại một chút xíu.
Mặc dù nơi này là một hầm mỏ, nhưng khoáng thạch lại không nhiều, bởi vậy có mấy người mệnh cứng, không bị nguyền rủa khắc chết, nhưng có thể sẽ chết đói. Nhưng người chết ở chỗ này, sẽ không có ai muốn ăn thi thể của bọn họ, bởi vì thịt người chết đều đen, có kịch độc, ngược lại ai ăn liền chết.
Vì vậy, ngoại trừ mới đầu có mấy người ăn thịt người, sau đó thì không xảy ra nữa.
Cũng không phải mỗi người đều đang cố gắng đào móc khoáng thạch, có mấy người kéo bè kéo cánh, hoặc tự cho thực lực rất mạnh, liền làm hoạt động đánh cướp, chỉ là người nơi này bị chết quá nhanh, đoàn đội, cường giả gì đó đều sẽ tan thành mây khói rất nhanh.
Lăng Hàn nghe xong, trong lòng không biết là tư vị gì.
- Bọn họ thật đáng thương!
Hổ Nữu nói.
Không nghĩ tới nha đầu này cũng đồng tình người? Lăng Hàn xoa xoa đầu của Hổ Nữu nói:
- Nữu Nữu lớn rồi, biết quan tâm người!
- Có điều, bọn họ không thể cướp đồ ăn của Nữu!
Hổ Nữu lập tức bảo vệ chủ quyền của bản thân.
Lăng Hàn khẽ cười, nhìn những thợ mỏ kia nói:
- Các ngươi có đào được khoáng thạch hay không, bán cho ta một viên!
Hắn lại lấy ra một đống thức ăn và nước sạch.
- Ta bán cho ngươi!
- Ta cũng bán cho ngươi!
- Mua của ta!
Những thợ mỏ kia vội vã chen tới, dồn dập từ trên người lấy ra khối đá đỏ như màu máu, đều nhỏ đến đáng thương, lớn nhất chỉ cỡ ngón tay út, những người này đều sợ Lăng Hàn không hài lòng, từng cái từng cái dùng ánh mắt hi vọng nhìn hắn, chỉ sợ há mồm nói một chữ không.
Bởi vì đồ ăn Lăng Hàn đưa ra nhiều hơn thủ vệ bên ngoài rất nhiều, cũng ngon hơn rất nhiều.
Trong lòng Lăng Hàn phức tạp, chỉ là một ít đồ ăn mà thôi, lại khiến người ta ăn nói khép nép như vậy, hắn phân phát đồ ăn cho mọi người, cất đi những khoáng thạch kia, một tay cũng có thể nắm hết, số lượng cực nhỏ.
Hắn cầm khoáng thạch ở trên tay, nhất thời cảm giác được tiên hoa võ đạo trong cơ thể có vẻ tham lam mãnh liệt, muốn nuốt chửng, hấp thu những tảng đá này, nhưng xác thực mà nói, là vật chất nào đó trong tảng đá. Đúng lúc này, chỉ thấy năm tên đại hán từ phía dưới đi ra, nhìn thấy đồ ăn trong tay mọi người, nhất thời lộ ra vẻ hừng hực, mỗi người đều lộ ra vẻ dữ tợn, quát lên:
- Giao đồ ăn ra đây cho lão tử!
- Dương ca, còn có một tiểu cô nương!
Có đại hán chỉ vào Hổ Nữu nói.
- Ồ, nữ nhân!
Dương ca nhìn thấy Hổ Nữu, nhất thời lè lưỡi liếm liếm môi.
- Lão tử thích nhất chính là loại non này, ha ha, ở đây nín chừng mười ngày, ngày hôm nay không chỉ có thể ăn ngon một bữa, còn có thể thoải mái một hồi!
Lăng Hàn thở dài, ở trong hầm mỏ này, nhân tính đáng ghê tởm bị phóng to vô hạn, qua hôm nay không chắt có ngày mai, ai không muốn thả tà ác trong lòng? Ngược lại ta không còn sống mấy ngày, sao không thích làm gì thì làm một hồi chứ?
Dương ca này hiển nhiên chính là điển hình.
Chỉ là mệnh cách của người này thật cứng nha, ở nơi này mười mấy ngày vẫn chưa chết, đây là trả lời một câu châm ngôn, người xấu sống ngàn năm a.
Nhìn thấy năm người này, những thợ đào mỏ kia đều run run, năm người này xú danh vang xa, có
người nói trước kia bọn hắn ở ngoài cũng là ác bá, ông trời thực sự là không có mắt. Bọn họ đã rơi xuống mức độ như thế, còn bị mấy tên cặn bã này bắt nạt.
- Tiểu mỹ nữ, ca ca dẫn ngươi đi chơi vui.
Dương ca nhìn chằm chằm Hổ Nữu, trong miệng sắp muốn chảy ra nước miếng rồi.
- Ông trời không thu ngươi, ta thu!
Lăng Hàn hừ nhẹ nói, điểm ra một chỉ, phốc, trên gáy của Dương ca liền có thêm một cái động, từ sau gáy xuyên ra, máu tươi tung bay, trộn lẫn với óc màu trắng.
Mọi người đầu tiên là sững sờ, tiếp theo bốn tên đại hán kia lập tức hét lên, không chính tai nghe thấy, thực sự rất khó có thể tưởng tượng bốn nam nhân lại sẽ phát sinh tiếng rít gào như thế. Bọn họ xoay người bỏ chạy, biết đụng phải thiết bản rồi.
- Đều lưu lại đi!
Lăng Hàn đánh ra bốn đạo kiếm khí, phốc phốc phốc… bốn người kia ngã nhào, bị chết triệt để.
Đám thợ đào mỏ đều dùng ánh mắt cực kỳ kính nể nhìn Lăng Hàn, cũng tràn đầy cảm kích, bởi vì trước kia chỉ cần Lăng Hàn bày ra thực lực, bọn họ nhất định sẽ đàng hoàng trả lời, nhưng Lăng Hàn lựa chọn dùng đồ ăn trao đổi với bọn hắn, hiển nhiên coi bọn họ là người.
Hóa ra chúng ta vẫn là người!
Trong mắt những thợ mỏ kia bốc cháy lên một tia thần thái, hóa ra bọn họ không phải xác chết di động, ngồi đợi tử vong phủ xuống.
Lăng Hàn nhìn ở trong mắt, trong lòng đã quyết định chủ ý, lập tức đi "giao lưu" với Hỏa Hoàng, Chi Nhan một lát, để bọn họ bỏ đi ý nghĩ tiếp tục khai khoán, sau đó hắn sẽ thu tất cả thợ mỏ vào Hắc Tháp, tẩy sạch nguyền rủa trên người, lại để bọn họ rời đi.
Chỉ một ít người bình thường mà thôi, làm sao có khả năng phát hiện bí mật của Hắc Tháp, bọn họ chỉ sẽ cảm thấy ngủ một giấc, sau đó tất cả liền khôi phục bình thường.
Quyết định chủ ý, Lăng Hàn đi trở về.
Tiên hoa võ đạo trong cơ thể đã không thể nhẫn nại, khát vọng nuốt chửng những quáng thạch này, Lăng Hàn thử luyện hóa một khối thạch đầu nhỏ nhất trong đó, nhất thời, một luồng sức mạnh kỳ dị từ trong khoáng thạch bay ra, tiến vào đan điền của hắn, bị tiên hoa võ đạo hấp thu.
Mạch văn trên tiên hoa lóng lánh, vung lên một luồng tinh lực, hơi trưởng thành một chút.
Phạm vi nhỏ đến đáng thương, nhưng Lăng Hàn có thể khẳng định, võ đạo tiên hoa xác thực trưởng thành một chút. Có điều, hắn cũng bay lên một luồng tâm ý thị huyết, có kích động bạo lực.
Chuyện này rất kinh người, phải biết tiên hoa võ đạo trưởng thành không thể rời lý giải đối với võ đạo, không có lĩnh ngộ võ đạo sâu sắc, tiên hoa vĩnh viễn không thể trưởng thành, cuối cùng sinh ra Anh Thai. Lăng Hàn có kinh nghiệm võ đạo hoàn chỉnh, hắn tự nhiên không cần lĩnh ngộ võ đạo, nhưng đối với người khác mà nói, lĩnh ngộ võ đạo là chuyện quan trọng nhất sau khi tiến vào Sinh Hoa Cảnh.
Nhưng khoáng thạch này lại có thể để võ giả đi vòng qua.
Khó mà tin nổi, nếu như những quáng thạch này nhiều hơn một chút, vậy chẳng phải có thể ung dung tạo ra cường giả Sinh Hoa Cảnh, Linh Anh Cảnh thậm chí Phá Hư Cảnh sao?
Lăng Hàn lập tức đưa khoáng thạch còn lại vào Hắc Tháp nói:
- Tiểu Tháp, phân tích một chút, những cái này là món đồ gì?
---------------