Là ai, muốn cướp pháp trường sao?
- Lớn mật!
Một tên quan giám hình nhảy ra ngoài, tu vi Linh Hải Cảnh, ở địa phương nhỏ như Hỏa Quốc tuyệt đối là cao thủ. Hắn căm tức nhìn Lăng Hàn nói:
- Cuồng đồ phương nào, lại gan to bằng trời như vậy.
Lăng Hàn khẽ mỉm cười nói:
- Ba Văn Lâm đại nhân có lệnh, kính xin hạ thủ lưu tình.
Phốc!
Cách đó không xa, Ba Văn Lâm liền phun ra ngoài.
Oan uổng a, đây thực sự là thiên đại oan uổng, tiểu tử này thật xằng bậy, giết người của Ba gia không tính, lại còn chơi khăm hắn! Nhưng tiểu tử này nhất định là người chết, còn có cái gì không dám, còn có cái gì phải kiêng kị?
Ba Văn Lâm, đường đường cao thủ Linh Hải Cảnh, lại thêm thanh danh của Ba gia, ở Hoàng Đô có thể nói không người không biết, không người không hiểu, nhất thời, vô số đôi mắt đồng loạt nhìn sang.
Mọi người vừa nhìn, tên quan giám hình kia tự nhiên cũng thấy Ba Văn Lâm, lập tức giận tím mặt nói:
- Ba đại nhân, ngươi dám sai người cướp pháp trường, thật đại nghịch bất đạo!
Thực sự là cẩu nhật!
Ba Văn Lâm vội vã nhảy ra ngoài nói:
- Đại nhân chớ nên hiểu lầm, ta căn bản không quen biết tiểu tử này!
- Ba đại nhân, ngươi nói như vậy không khỏi để ta quá thương tâm!
Lăng Hàn giả vờ ai oán.
- Trước nói rất hay, muốn làm hậu thuẫn kiên cường cho ta, bất luận xảy ra chuyện gì cũng sẽ chống lưng cho ta! Ba đại nhân, đây chính là ngươi nói, ta đi đâu, ngươi cũng đi đó, đúng hay không?
Trong khoảng thời gian ngắn Ba Văn Lâm không thể phủ nhận, hắn đúng là đã nói Lăng Hàn đi đâu, hắn cũng dám đi, thế nhưng bị Lăng Hàn lôi ra nói chuyện, hàm nghĩa liền hoàn toàn khác nhau. Hắn cao cao tại thượng quen rồi, bình thường nào sẽ gặp phải tình huống như thế, lại bị tức bối rối, không biết nên phản bác ra sao.
Nhưng ở trong mắt người khác, đây rõ ràng chính là ngầm thừa nhận.
- Tê, Ba gia lão cửu thật to gan, ngay cả pháp trường cũng dám cướp!
- Ba đại nhân thật là một người tốt, biết ám sát Chi Nhan chính là trung thần nghĩa sĩ, nên vì Hỏa Quốc lưu lại hỏa chủng.
- Kỳ quái, lúc nào Ba Văn Lâm biến thành người tốt, lại sẽ làm ra chuyện như vậy.
Có người tán thưởng Ba Văn Lâm, có người thì hoài nghi, này và bình thường Ba Văn Lâm làm người chênh lệch quá lớn đi.
Ba Văn Lâm là cao thủ Linh Hải Cảnh, tự nhiên nghe được mọi người nghị luận, trong lòng chỉ muốn thổ huyết. Hắn căn bản không phải người như thế có được hay không, bách tính bình thường sống chết liên quan gì hắn, chỉ là bởi vì Lăng Hàn giết con trai, hắn mới đến đối kháng Lăng Hàn, kết quả lại bị Lăng Hàn đào một cái hố lớn cho hắn nhảy.
- Ba đại nhân, sứ mạng của ta đã hoàn thành, nơi này liền giao cho ngươi.
Lăng Hàn cười nói, rồi nhìn hai nữ nói.
- Còn không cảm tạ ân cứu mạng của Ba đại nhân.
Liễu Phong Nhi và Liễu Như Nhi được Lăng Hàn mở xiềng xích, giải cấm chế, đã khôi phục tu vi, các nàng không ngốc chút nào, lập tức phối hợp Lăng Hàn diễn kịch, nhìn Ba Văn Lâm dịu dàng cúi đầu, cùng nói:
- Đa tạ Ba đại nhân!
Phải, lần này thực sự là nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
- Đi!
Lăng Hàn nắm lấy tay hai nữ, lập tức bỏ chạy.
- Ba đại nhân, chúng ta gặp lại ở chỗ cũ.
- Đừng chạy!
Quan giám hình vội vã ra tay, đưa tay phải ra chụp về phía sau lưng của Lăng Hàn, hắn tinh thông chưởng pháp, một chưởng này duỗi ra, mạch văn đan dày, sáng lên lấp loá, như Thụ Yêu mở bộ rễ, quấn về phía Lăng Hàn.
Kỳ thực Lăng Hàn thổi một hơi cũng có thể thổi chết tên quan giám hình kia, nhưng hắn chỉ triển khai Quỷ Tiên bộ, xèo xèo xèo, thân hình quỷ dị, ung dung bỏ qua công kích của đối phương, sau đó thân hình gia tốc, vượt đi càng nhanh.
Ba Văn Lâm vội vã cất bước truy theo, hắn nhất định phải lưu Lăng Hàn lại, bằng không tội danh này hắn thật là rửa không sạch.
- Ba đại nhân, ngươi cũng muốn chạy sao?
Quan giám hình kia uy nghiêm đáng sợ cười gằn, thân hình chuyển ngoặt, một chưởng chụp về phía Ba Văn Lâm.
Muội muội ngươi a!
Ba Văn Lâm tức điên mũi nói:
- Giám hình đại nhân, ta là muốn đuổi bắt ba tên đào phạm kia!
- Hừ hừ, vừa nãy sao không thấy Ba đại nhân ra tay, hiện tại lại tích cực như vậy? Ba đại nhân, sẽ không phải cố ý ngăn trở ta truy kích phạm nhân chứ?
Quan giám hình lạnh lùng nói, một bộ nhìn thấu tâm can của ngươi.
Ngăn muội muội ngươi, hiện tại là ngươi ngăn trở lão tử a!
Ba Văn Lâm không xuất thủ không được, thực lực của hắn cùng quan giám hình xấp xỉ,
sao có thể mặc cho đối phương công kích? Chỉ là hắn vừa chống đối, thật giống như ngồi vững hắn muốn giúp trợ giúp ba người Lăng Hàn thoát vây, để quan giám hình liên tục cười lạnh.
Con mẹ nó, thực sự là cẩu nhật!
Lúc này trong lòng Ba Văn Lâm có một vạn con thảo nê cấp tốc chạy qua a.
...
Lăng Hàn mang theo hai nữ trực tiếp ra khỏi thành, sau đó ném các nàng ra ngoài, nói:
- Sát thủ làm đến như các ngươi thật không còn gì để nói, đi tìm nam nhân đàng hoàng gả cho hắn, sau này ngoan ngoãn giúp chồng dạy con đi.
- Hừ, tất cả đều tại ngươi, khiến người khác hiểu lầm, kết quả chúng ta vừa rời chỗ Vân Sương Sương, dẫn tới rất nhiều người xông lại hỏi đông hỏi tây, kết quả xảy ra vấn đề!
Liễu Như Nhi không phục nói.
Lăng Hàn mắt trợn trắng nói:
- Cái này còn là lỗi của ta?
- Đó là tự nhiên!
Liễu Như Nhi đẩy toàn bộ trách nhiệm lên người Lăng Hàn.
Lăng Hàn vung tay nói:
- Được rồi, ta không tranh cãi với các ngươi, nói tóm lại, các ngươi lập tức rời khỏi Hoàng Đô!
- Chi Nhan thì làm sao bây giờ?
- Ta sẽ giải quyết hắn.
Lăng Hàn từ tốn nói.
- Ngươi xác định không phải khoác lác?
Liễu Như Nhi tràn đầy hoài nghi.
Lăng Hàn hừ một tiếng nói:
- Các ngươi không đi nữa, ta liền đưa các ngươi trở về, tin tưởng Chi Nhan sẽ rất hi vọng nhìn thấy đầu của các ngươi.
- Chúng ta đi còn không được sao?
Liễu Như Nhi tức giận nói.
- Đa tạ Hàn thiếu lần thứ hai cứu giúp.
Liễu Phong Nhi thì hiểu chuyện hơn nhiều, dàng cúi đầu với Lăng Hàn dịu, thuận tiện còn kéo muội muội, để nàng đồng thời bái tạ.
- Cảm ơn.
Liễu Như Nhi bất đắc dĩ nói.
Lăng Hàn gật gù:
- Không qua mấy ngày, các ngươi có thể nghe được tin tức tử vong của Chi Nhan, vì lẽ đó, an tâm đi thôi.
- Được!
Liễu Phong Nhi lôi kéo Liễu Như Nhi rời đi.
Liễu Như Nhi đi rất chậm, tựa hồ còn muốn đấu với Lăng Hàn một trận.
- Muội muội, hắn là Thái Dương trên trời, không phải chúng ta có thể với đến, coi như miễn cưỡng đụng, cũng chỉ có thể làm chúng ta tổn thương.
Liễu Phong Nhi biết tâm tư của muội muội, đừng nhìn nàng rất hung với Lăng Hàn, kỳ thực là vì chưa có kinh nghiệm, không biết nên làm sao biểu đạt tình cảm của mình, không thể làm gì khác hơn là cố lằng nhằng đến hấp dẫn Lăng Hàn chú ý.
Liễu Như Nhi quay đầu lại, mặt đã tràn đầy nước mắt.
...
Lăng Hàn quay về Hoàng Đô, vẫn chưa đi đến cửa thành, chỉ thấy Ba Văn Lâm cùng tên quan giám hình kia đã dắt tay nhau đuổi lại đây, cũng không biết bọn họ có làm sáng tỏ hiểu lầm chưa. Hổ Nữu vẫn không hé răng, nhưng tâm tình bây giờ rất tốt, bởi vì hai nữ nhân chán ghét kia đi rồi, nàng có thể độc chiếm Lăng Hàn.
- Tiểu tử, ngươi lại dám trở về?
Ba Văn Lâm uy nghiêm đáng sợ nói, hắn thật bị Lăng Hàn làm tức chết rồi.
Lăng Hàn cười nói:
- Có Ba đại nhân cho chỗ dựa, ta có cái gì không dám?
- Chết!
Ba Văn Lâm giết ra, hắn nhất định phải tự tay bắt Lăng Hàn, chứng minh hắn thật không có quan hệ với Lăng Hàn.
---------------