Thời điểm nói đến Phá Hư Cảnh, tựa hồ Na Chi Nhan lại khôi phục tự tin nói:
- Nhân tộc đại nhân, tuy sức chiến đấu của ngươi yêu nghiệt, nhưng dù sao chỉ là Sinh Hoa Cảnh, căn bản không thể đối kháng Bắc Hải Hải tộc chúng ta. Hơn nữa, ta chỉ là nhận lệnh của một vị đại nhân, tới nơi này thu một vật cổ, lấy được liền đi, Hải tộc chúng ta chán ghét lục địa, tuyệt đối sẽ không xâm lấn đại lục.
Lời này thật có thể tin, chí ít ở đời trước, Lăng Hàn chưa từng nghe nói Hải tộc, hiển nhiên mọi người nước giếng không phạm nước sông, lẫn nhau không mò qua giới.
Lăng Hàn cười ha ha nói:
- Đầu óc ngươi bị lừa đá sao, ở trên địa bàn Nhân tộc ta, ngươi còn bảo ta đừng lo chuyện bao đồng?
Na Chi Nhan giật mình, Hải tộc cường đại cỡ nào là một chuyện, then chốt là hiện tại hắn rơi vào tay Lăng Hàn, sinh tử ở trong một ý nghĩ của đối phương. Hắn vội vàng nói:
- Tiểu nhân biết sai, tiểu nhân biết sai.
Xấu hổ a, cường giả Sinh Hoa Cảnh cũng sẽ ăn nói khép nép như thế?
Tuy nghe không rõ Lăng Hàn và Na Chi Nhan đang nói cái gì, nhưng nhìn vẻ mặt như nô tài của Na Chi Nhan liền biết, hiện tại hắn là hận không thể liếm giày của Lăng Hàn a.
Khinh bỉ!
- Tương tộc, cũng chính là có võ giả Thiên Nhân Cảnh?
Lăng Hàn vuốt cằm nói, lập tức lại kỳ quái.
- Hải tộc các ngươi đã mạnh như vậy, sao chỉ phái mặt hàng như ngươi đến?
Na Chi Nhan phiền muộn, trình độ võ đạo của Bắc Hoang cũng không cao a, "mặt hàng" như hắn đủ hoành hành rồi. Hắn nói:
- Tiểu nhân là Hải yêu nhất tộc, trời sinh am hiểu đầu độc, mà vị Tương tộc đại nhân kia cũng không muốn gióng trống khua chiêng, bởi vì cái hầm mỏ kia quá tà môn, nếu như chết quá nhiều Hải tộc ở nơi đó, nói không chắc ngay cả Vương tộc cũng sẽ kinh động.
- Vậy đồ vật ngươi muốn tìm đến tột cùng là cái gì?
Lăng Hàn hỏi.
Na Chi Nhan hơi chần chờ một hồi, mới nói:
- Có người nói là một chiếc lọ, tiểu nhân cũng không quá rõ ràng.
- Có tác dụng gì?
- Tiểu nhân không biết, chỉ biết vị đại nhân kia rất trọng thị, lệnh tiểu nhân biết điều làm việc, nhưng nhất định phải lấy được chiếc lọ kia.
- Ngươi vậy cũng là biết điều?
Lăng Hàn hừ một tiếng, nhưng ngẫm lại, hải lục không vãng lai, trên đất bằng chết nhiều người hơn nữa lại có quan hệ gì tới Hải tộc, người ta căn bản sẽ không quan tâm, từ điểm đó mà nói, Na Chi Nhan cũng thực rất biết điều.
- Đại nhân…
Na Chi Nhan tội nghiệp nói, mặc dù thực lực của hắn đặt ở Bắc Hoang là tồn tại hàng đầu, nhưng ở Hải tộc chỉ miễn cưỡng tiến vào hàng ngũ cao thủ, bởi vậy không có loại khí tràng mạnh mẽ, tính cách thà gãy không cong kia.
Đổi một câu nói, hắn chính là loại nhu nhược.
Lăng Hàn suy nghĩ một chút, mới nói:
- Ngươi trước ở chỗ của ta một thời gian đi!
Hắn đập hôn mê Na Chi Nhan, sau đó thu đối phương vào Hắc Tháp.
Người Hải tộc này, không biết để bao nhiêu Nhân tộc tử vong, tự nhiên không thể buông tha hắn, có điều Lăng Hàn còn muốn hỏi hắn vài sự tình liên quan tới Hải tộc, bởi vậy tạm thời không tính giết hắn.
Thấy một tên cường giả Sinh Hoa Cảnh bị Lăng Hàn thu thập dễ dàng như vậy, tất cả mọi người đều lo sợ, nếu Lăng Hàn muốn giết bọn họ, đó chỉ là sự tình trở tay, Sinh Hoa Cảnh vượt qua phàm tục, mạnh đến khó mà tin nổi.
Lăng Hàn nhìn về phía Ba Văn Lâm, lộ ra nụ cười nói:
- Ba đại nhân…
- Không dám! Không dám!
Ba Văn Lâm vội xua tay, bị cường giả Sinh Hoa Cảnh kêu một tiếng đại nhân, rõ ràng là đặt hắn ở trên giá nướng a.
Lăng Hàn không thích nói:
- Tựa hồ Ba đại nhân rất thích đánh gãy lời của người khác nha.
Ba Văn Lâm thực muốn tự tử rồi, hắn chỉ là không dám để Lăng Hàn lấy kính ngữ gọi, tại sao lại sai cơ chứ? Nhưng bị Lăng Hàn nói như thế, hắn nào còn dám phản bác, chỉ có ngoan ngoãn im lặng.
- Theo ta đi gặp Hỏa Hoàng.
Lăng Hàn cười nói.
Ba Văn Lâm do dự, ngươi sẽ không phải sát tính nổi lên, ngay cả Hỏa Hoàng cũng muốn làm thịt chứ?
- Ồ, không phải Ba đại nhân nói, ta đi đâu, ngươi cũng đi đó sao? Ta là nhớ rất rõ đấy.
Lăng Hàn cười nói.
- Con người ta ghét nhất người nói không giữ lời, ngươi là muốn ta ghét ngươi sao?
Hổ Nữu nhe răng, đằng đằng sát khí, kẻ Lăng Hàn ghét, nàng rất đồng ý dùng quả đấm nhỏ đánh nổ đối phương.
Bị hai tên Sinh Hoa Cảnh nhìn chằm chằm, Ba Văn Lâm còn có thể nói cái gì, không thể làm gì khác hơn là nói:
- Nguyện bồi đại nhân đi!
Lăng Hàn
nhoẻn miệng cười nói:
- Vậy đi thôi.
Ba người rời đi, lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, không ai không phát hiện trên lưng đầy mồ hôi lạnh, lực áp bách của Sinh Hoa Cảnh thật đáng sợ.
- Vị cường giả kia tựa hồ đang cố ý nhằm vào Ba Văn Lâm, đến cùng Ba lão cửu đắc tội người ta chỗ nào a?
- Không thể nào, thật đắc tội, người ta dùng một ngón tay liền có thể ép chết hắn.
- Ta biết, nhi tử của Ba Văn Lâm đã từng ra tay với vị cường giả kia, kết quả bị giết, Ba lão cửu tự nhiên không chịu bỏ qua, chạy đi truy sát vị cường giả kia, liền có chuyện sau này.
- Thì ra là như vậy!
- Xem ra, chúng ta cũng phải hảo hảo quản giáo tiểu bối nhà mình một chút, không nên không hiểu ra sao đi đắc tội một cường giả, vậy thì thật là gia hủy người vong!
- Đúng vậy!
Tất cả mọi người cảm khái, mà mục đích của Lăng Hàn cũng đạt đến, hắn không phải thuần túy đang chơi đùa Ba Văn Lâm, mà là để Ba Văn Lâm đóng vai một nhân vật phản diện, khiến những hào môn coi trời bằng vung kia cảnh tỉnh.
Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, không nên quá kiêu ngạo.
Lại nói ba người Lăng Hàn đi về phía hoàng cung, tốc độ không quá nhanh, bởi vậy thời điểm bọn họ tới hoàng cung, toàn bộ hoàng cung đã tiến vào tình trạng giới bị, có trận pháp đáng sợ vận chuyển, như gặp đại địch.
- Đứng lại!
Có người hét to.
- Đây là trọng địa Hỏa Quốc, người ngoài cấm chỉ tiến vào!
Lăng Hàn khẽ mỉm cười nói:
- Ta có lời muốn nói với Hỏa Hoàng, bảo hắn đi ra, mọi người có thể hòa hòa khí khí nói chuyện. Không nên ép ta đánh, kỳ thực con người của ta rất ghét bạo lực.
Khóe miệng của Ba Văn Lâm co giật, trong lòng thầm nhổ nước bọt, không biết là ai đánh cờ hiệu "lấy bạo phục người"?
- Nhanh chóng rời đi.
Trong hoàng cung lại truyền ra một thanh âm, hiện tại mọi người đều biết Lăng Hàn mạnh mẽ, ai dám mở trận pháp, không có trận pháp phòng ngự, làm sao ngăn trở một cường giả Sinh Hoa Cảnh? Ngay cả lão quốc chủ của Hỏa Quốc xuất thế cũng chưa chắc gánh được a.
Lăng Hàn vỗ vai của Ba Văn Lâm, cười nói:
- Các ngươi nhận ra vị này chứ? Cho các ngươi mười hơi thở, đến thời điểm ta vẫn chưa nhìn thấy Hỏa Hoàng, liền làm thịt tên này.
Ba Văn Lâm run run, Hỏa Hoàng làm sao có khả năng vì hắn mà liều lĩnh nguy hiểm đến tính mạng xuất hiện? Hắn chết chắc rồi.
Lăng Hàn cười ha ha nói:
- Không có chuyện gì, ta chỉ là đùa với bọn họ một chút.
Lúc này Ba Văn Lâm mới thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ hắn thật bị đối phương chơi hỏng rồi.
- Ta chỉ có thể phế bỏ tứ chi của ngươi.
Lăng Hàn nói tiếp.
- A!
Ba Văn Lâm lại bị dọa sợ, không nhịn được run cầm cập.
- Ai, ngươi thật không biết nói đùa, quên đi, không đùa ngươi nữa, ta vẫn là phá trận trực tiếp gặp Hỏa Hoàng đi.
Lăng Hàn nhìn về phía trước, phát động Chân Thị Chi Nhãn, quan sát tòa trận pháp này, tìm kiếm điểm yếu.
Hiện tại hắn tốt xấu gì cũng là Trận pháp sư cấp năm, muốn hắn bố trí trận pháp cấp sáu là chuyện không thể nào, nhưng phá giải lại là một việc nhỏ, dù sao không có ai quấy rầy hắn, hắn có thể thong dong nha.
---------------