Chư Hòa Tâm thật không muốn, nhưng nhìn thấy vẻ mặt kiên trì của Lăng Hàn, chỉ có thể gật gù, nói:
- Nghe đại sư, không, nghe Lăng tiểu hữu dặn dò.
Hắn cuối cùng không dám gọi thẳng tên của Lăng Hàn, chí ít ba chữ Lăng tiểu hữu có vẻ khách khí một ít.
- Đúng rồi, Lăng tiểu hữu là tới tham gia Đại Nguyên luận võ sao?
Chư Hòa Tâm hỏi.
Lăng Hàn gật đầu nói:
- Vận may không tốt, đến hiện tại còn không có tìm được nơi ở.
- Vậy không bằng đến Thiên Dược Các chúng ta đi?
Ánh mắt của Chư Hòa Tâm lập tức sáng ngời, đề nghị với Lăng Hàn.
- Có tiện không?
Lăng Hàn đã chạy hơn nửa ngày, thực sự là không muốn dằn vặt nữa.
- Thuận tiện, đương nhiên thuận tiện!
Chư Hòa Tâm liền vội vàng nói, ở cạnh Lăng đại sư, vừa vặn có thể thỉnh giáo vấn đề phương diện đan đạo.
- Vậy thì làm phiền.
Lăng Hàn cười nói.
- Không phiền, không phiền một chút nào!
Chư Hòa Tâm dẫn đường, mang bọn họ đi tới phân bộ của Thiên Dược Các.
Không nhỏ giống Thiên Dược Các ở Thương Vân Trấn, Thiên Dược Các ở
Đại Nguyên thành là một toà cung điện to lớn, thủ vệ nghiêm ngặt, mà Đan sư cũng nhiều đến trăm vị. Chính là những Đan sư này, mỗi ngày luyện
chế ra lượng lớn đan dược, sau đó sẽ đưa đến địa phương như Thương Vân
Trấn, Quách Thạch Trấn tiêu thụ.
Mà ở Thương Vân Trấn, Thiên Dược Các Chu Đại Quân chỉ đưa đến tác
dụng tọa trấn, bình thường không cần luyện đan, vì người như thế đều có
tỉ lệ thành đan tương đối thấp, đưa vật liệu cho bọn họ luyện chế quá
mức lãng phí.
Đan sư Huyền Cấp hạ phẩm ở đây đồng dạng nắm giữ địa vị chí cao vô
thượng, nhìn thấy Chư Hòa Tâm tới, mặc kệ là Đan sư hay hộ vệ, đều cung
kính hành lễ.
Phân các Các chủ nơi này gọi Trương Vị Sơn, là một Đan sư Huyền Cấp
hạ phẩm, cùng Chư Hòa Tâm là bạn tốt nhiều năm. Lúc trước bọn họ đồng
thời bái vào Thiên Dược Các, khích lệ lẫn nhau, cạnh tranh lẫn nhau,
song song trở thành Đan sư Huyền Cấp hạ phẩm.
- Lăng tiểu hữu, ta có một yêu cầu quá đáng.
Sau khi Chư Hòa Tâm sắp xếp bọn họ ở lại, có chút ngượng ngùng nói với Lăng Hàn.
- Luyện đan gặp phải vấn đề sao?
Lăng Hàn cười nói.
- Khà khà!
Chư Hòa Tâm có chút ngượng ngùng, tuy tuổi của hắn rất cao, nhưng ở
trước mặt Lăng Hàn lại như tiểu tử mới vừa học nghệ, mà hắn cũng không
cảm thấy không thích hợp chút nào.
Hắn nói:
- Không phải ta, là bằng hữu của ta, hắn được một đan phương cổ, chỉ
là bởi vì niên đại quá lâu, có ít chữ viết trên đan phương kia đã thấy
không rõ, bởi vậy luyện chế gặp phải khó khăn.
Lăng Hàn bừng tỉnh nói:
- Ngươi muốn ta giúp ngươi viết ra đan phương này?
- Kính xin tiểu hữu chỉ điểm.
Chư Hòa Tâm nói.
- Đan phương kia tên là Hồi Thiên Đan, đối với chữa thương có hiệu
quả rất lớn. Nếu có thể khôi phục, sẽ cứu sống rất nhiều người.
Hóa ra là Hồi Thiên Đan, lẽ nào ngay cả đan dược phổ thông như vậy cũng thất truyền?
Lăng Hàn cảm giác rất kỳ quái, mặc kệ là võ đạo, hay đan đạo, theo
từng đời người nghiên cứu, dù sao cũng nên càng ngày càng mạnh mới đúng, tại sao phương pháp luyện đan như vậy lại thất truyền?
Hắn gật đầu nói:
- Đi xem xem.
- Xin mời Đại sư!
Chư Hòa Tâm lại dùng kính ngữ, nói rồi mới phản ứng sửa lại "xin mời tiểu hữu".
Hai người sóng vai, đi tới một gian nội điện, cổng đã mở ra, bên
trong tổng cộng có ba người, hai lão nhân khoảng sáu mươi cùng một thiếu nữ. Hai lão nhân đều ngồi uống trà, thiếu nữ thì đứng phía sau một lão
giả.
Thiếu nữ này đại khái khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, dáng dấp rất xinh đẹp, chỉ là cái miệng nhỏ hơi giương lên, mắt to linh động, có vẻ
rất giảo hoạt.
Lúc nhìn thấy Chư Hòa Tâm, hai ông lão đồng thời đứng lên, dồn dập lộ ra nụ cười.
- Chư lão đầu, ta giới thiệu cho ngươi một người!
Một lão giả vội vã đi tới, chỉ vào một lão giả khác, nói.
- Vị này chính là Đoan Mộc Trường Phong, Đoan Mộc lão ca nhân xưng
Đan Kiếm song tuyệt, một tay Đãng Vân Kiếm pháp đứng đầu Vũ Quốc, ngươi
không phải ngưỡng mộ đã lâu sao?
Chư Hòa Tâm nghe hắn nói như thế, cũng không vội lập tức giới thiệu Lăng Hàn, mà chắp tay với Đoan Mộc Trường Phong, nói:
- Đoan Mộc huynh, ngưỡng mộ đã lâu.
- Ha ha, Chư huynh, nghe nói trước đây không lâu ngươi cải tiến đan
phương Phong Hỏa Đan, ta đã sớm muốn đến một hồi, hôm nay rốt cục có cơ
hội.
Đoan Mộc Trường Phong cười nói.
Một lão giả khác tự nhiên chính là Trương
Vị Sơn.
- Đoan Mộc huynh, Trương lão đầu, ta đến giới thiệu cho các ngươi một hồi, vị này chính là…
Chư Hòa Tâm dự định giới thiệu Lăng Hàn cho hai người.
- Chư lão đầu, ngày hôm nay mời Đoan Mộc huynh đến, ba người chúng ta đồng thời nghiên cứu, có thể ở trong vòng ba tháng bù đắp phương pháp luyện chế Hồi Thiên Đan.
Trương Vị Sơn rất hưng phấn nói.
- Ta giới…
- Ha ha, Trương huynh quá đề cao ta, ta chủ tu kiếm đạo, chỉ là hơi
có nghiên cứu đan đạo, chủ lực vẫn là hai người các ngươi, ta ở một bên
hiến kế a.
Đoan Mộc Trường Phong mở miệng, cắt đứt lời của Chư Hòa Tâm.
Hai lão giả đều coi Lăng Hàn là vãn bối của Chư Hòa Tâm, đương nhiên sẽ không chú ý hắn.
Lúc này, thiếu nữ kia đi tới bên người Lăng Hàn, vây quanh hắn xoay
chuyển hai vòng, trong miệng phát sinh âm thanh chà chà, dường như đang
đánh giá cái gì vậy.
- Ngươi là đệ tử của Chư Đại Sư sao?
Thiếu nữ hỏi.
- Không phải!
Lăng Hàn lắc đầu.
- Há, ngươi nhất định vẫn chưa thông qua thử thách của Chư Đại Sư!
Thiếu nữ tự cho là đúng, sau đó như ông cụ non vỗ vỗ vai của Lăng Hàn nói.
- Ta bái Trương đại sư làm môn hạ trước ngươi, sau này, ta chính là
sư tỷ của ngươi! Yên tâm, ta nhất định sẽ bảo bọc ngươi, ai muốn bắt nạt ngươi, liền báo tên của ta!
Lăng Hàn mỉm cười nói:
- Báo tên là gì?
- Nha, ngươi ngay cả ta là ai cũng không biết?
Thiếu nữ lấy tay đặt trán, lắc đầu liên tục.
- Ai, ngươi là từ trong khe suối nào chạy ra a? Ta là Thích Chiêm Thai, Đại Nguyên Vương phủ Thất Quận Chúa!
Lăng Hàn nha một hồi, một quận chúa nho nhỏ tự nhiên không đáng hắn thay đổi sắc mặt.
- Này này này, ngươi đây là thái độ gì, ta là sư tỷ của ngươi a!
Thích Chiêm Thai tức giận nói.
- Hai vị lão huynh, ta giới thiệu cho các ngươi một vị kỳ tài đan đạo!
Cho đến lúc này, Chư Hòa Tâm mới rảnh rỗi giới thiệu thân phận Lăng Hàn, hắn đi tới bên người Lăng Hàn nói.
- Vị này chính là Lăng Hàn Lăng tiểu hữu, không dối gạt hai vị, Phong Hỏa Đan chính là nhờ Lăng tiểu hữu chỉ điểm, mới thành công, nếu không, có khả năng phải mấy năm sau đó mới có thể hoàn thành.
- Cái gì!
Trương Vị Sơn cùng Đoan Mộc Trường Phong đều trợn mắt ngoác mồm, nhìn Lăng Hàn, lại nhìn Chư Hòa Tâm một chút, chỉ cảm thấy cái này quá không chân thực.
Thích Chiêm Thai thì che miệng nhỏ, mới vừa rồi nàng còn nghĩ Lăng
Hàn là vãn bối của Chư Hòa Tâm, nhưng chỉ chớp mắt liền thành "tiểu hữu" của Chư Đại Sư, chẳng phải là thành trưởng bối của nàng?
- Chư lão đầu, không phải ngươi đang nói đùa chứ?
Trương Vị Sơn lập tức nói.
Thần sắc của Chư Hòa Tâm nghiêm lại, nói:
- Ta sao có thể lấy chuyện này đùa giỡn!
Trương Vị Sơn và Đoan Mộc Trường Phong nhìn lại Lăng Hàn, lúc này, ánh mắt của bọn họ liền tuyệt nhiên không giống.