Tất cả mọi người tự mình giới thiệu một chút, ngoại trừ Tàn Dạ và Cừu Tử Phi, bốn người khác phân biệt gọi Tằng Kiến Sâm, Vu Nguyên Minh, Trâu Khai Tể và Phiền Ôn Lâm, cô gái áo đỏ duy nhất thì tên Hà Lan Vận.
Võ giả lấy nam tính chiếm đa số, nữ tử vốn rất ít, mà có thể tu luyện tới Sinh Hoa Cảnh thì càng ít, huống chi Hà Lan Vận còn là mỹ nhân xuất sắc, vậy thì càng thêm khó được.
Bởi vậy năm người Cừu Tử Phi đều vây quanh Hà Lan Vận, có điều tựa hồ Hà Lan Vận lại có hảo cảm với Tàn Dạ, đối với những người khác nịnh nọt hoàn toàn không để ở trong lòng.
Mà năm người Cừu Tử Phi cũng cảm thấy rất đáng tiếc.
Phần đáng tiếc này là đối với Chư Toàn Nhi, bởi vì từ vóc người đến xem, này quả thật là hoàn mỹ, tìm không ra một tia tỳ vết, nhưng nhìn khuôn mặt, dù là ai cũng sẽ nói một câu trời cao bất công, nếu cho nàng vóc người hoàn mỹ như vậy, sao lại cho nàng khuôn mặt bình thường như thế chứ?
Thời điểm ở Bắc Vực, Chư Toàn Nhi chỉ bằng vóc người và chút xíu cằm hơi lộ liền thắng được danh xưng đệ nhất mỹ nhân Bắc Vực, chủ yếu là vóc người quá hoàn mỹ, mà che mặt lại làm cho người ta suy nghĩ vô hạn.
Nhưng còn bây giờ thì sao, vóc người hoàn mỹ như cũ, nhưng mặt lại không mông lung, tự nhiên khiến người ta mất đi không gian tưởng tượng.
Cái tướng mạo này, quá phổ thông.
Mười người lại lên đường, thời điểm nói đến Bổ Thiên Học Viện, bọn người Cừu Tử Phi có vẻ tràn đầy tự tin, cho là mình nhất định có thể đi vào, không có một chút xíu lo lắng.
Cừu Tử Phi tự nhiên thỉnh thoảng sẽ đả kích Lăng Hàn, nói lần này Bổ Thiên Học Viện sát hạch khẳng định khó như lên trời, ngay cả Thần Thai Cảnh cũng chưa chắc có tư cách vào, muốn nhìn Lăng Hàn chê cười.
Lăng Hàn làm sao để ở trong lòng, đợi thời điểm sát hạch, hắn triển lộ thực lực, tên này tự nhiên sẽ sợ đến tè ra quần. Hiện tại Cừu Tử Phi thổi càng lợi hại, sau này chỉ có thể té càng nặng mà thôi.
Ngày đi đêm ngủ, bọn họ đều có không gian giới chỉ, buổi tối lấy lều vải ra dựng lên, tu luyện một hồi, nghỉ ngơi một chút, ngày thứ hai lại tiếp tục lên đường, người ở bên ngoài cũng không thể quên tu luyện, mà chỉ có thời khắc duy trì ở trạng thái tốt nhất, mới có thể ứng phó tình huống ngoài ý muốn đột nhiên phát sinh.
Dù sao, thế giới võ đạo cũng cực kỳ tàn khốc, không hiểu ra sao liền gặp phải tập kích cũng là chuyện bình thường.
Quả nhiên, chỉ ba ngày sau, bọn họ gặp phải bất ngờ.
Leng keng leng keng… phía trước có thanh âm chiến đấu kịch liệt truyền đến, rất nhanh liền nhìn thấy có mấy người đang nhanh chóng tiếp cận. Một phương là mỹ nữ khoảng hai mươi tuổi, mặc la y đỏ như màu máu, trong tay cầm một thanh trường kiếm, mà đối thủ của nàng là bốn mỹ phụ trang điểm đậm đặc, quần áo bại lộ, bất kể là lúc ra tay hay thân hình bắn lên, hai con bạch thỏ đều muốn lao ra, có thể nói sóng lớn mãnh liệt.
So sánh với đó, la y mỹ nữ không chỉ trẻ, hơn nữa dáng dấp còn đẹp hơn gấp mười lần, mắt phượng như nước, cực kỳ cảm động.
Năm nữ nhân kia đều là Sinh Hoa Cảnh, mà từ tình cảnh đến xem, vẫn là la y nữ tử càng hơn một bậc, nhưng nàng không chút ham chiến, một khi giết ra khỏi trùng vây, liền thả người bỏ đi, còn bốn mỹ phụ thì đuổi tận không buông.
Điều này khiến người ta có chút nghĩ không ra, tại sao nàng chiếm thượng phong lại còn trốn?
Bốn mỹ phụ đuổi một lúc, một người vứt ra một dải lụa, nhanh vô cùng, trong nháy mắt liền đuổi theo nữ tử la y, chăm chú cuốn lấy eo thon của nàng, tư… thân hình của nàng ngừng lại.
Ba mỹ phụ khác nhân cơ hội giết tới, đuổi theo la y mỹ nữ, lần thứ hai triển khai ác chiến.
La y mỹ nữ thật vất vả mới tránh thoát ràng buộc, nhưng lại rơi vào vòng vây lần nữa, chỉ có thể tiếp tục chiến đấu, để cầu phá vòng vây.
- Thật là đẹp!
- Đẹp như thiên tiên!
- Này là của ta, ai cũng không được tranh!
- Lăn, ta cũng coi trọng!
Ánh mắt năm người Cừu Tử Phi đều sáng choang, la y mỹ nữ kia xác thực rất đẹp, so với Hà Lan Vận còn hơn một đoạn. Bốn mỹ phụ khác tuy cũng không tệ, nhưng dù sao cũng hơi
lớn tuổi, mà bước vào Sinh Hoa Cảnh, tốc độ già yếu trì hoãn, nói không chắc tuổi tác của các nàng đều đủ để làm bà nội bọn họ.
Năm người đều muốn ra tay, làm anh hùng cứu mỹ nhân, mới có cớ đến gần người ta nha.
- Tần Di Nguyệt, sao ngươi có khả năng chạy trốn ra lòng bàn tay của bản thiếu!
Xa xa lại có thanh âm nhẹ nhàng truyền lại, rất nhanh liền nhìn thấy một xe ngựa hào hoa đang nhanh chóng áp sát, cước lực là hai con Ngọc Bích Sư, đây chính là thượng cổ di chủng, tuy đẳng cấp không cao, nhưng huyết mạch hi hữu, vô cùng hiếm thấy.
Xe ngựa cực kỳ xa hoa, dài đến năm trượng, cao ba trượng, phảng phất như một hành cung di động, dùng Bích Ngân Huy, Đàn Lê Mộc, Bích Long Kim,… trang trí, đều là vật liệu cực kỳ quý giá, nhưng nhìn đồ án vẽ trên thùng xe, lại khiến người ta buồn nôn không ngớt.
Tất cả đều là tranh vẽ nam nữ hoan hảo, trông rất sống động, cực kỳ chân thực, chỉ nhìn liền có thể khiến người ta nảy sinh tà tâm.
- Phong… Phong Nguyệt Tông!
Tằng Kiến Sâm kinh kêu thành tiếng, mắt chỉ nhìn một mặt cờ xí cắm trên thùng xe, thanh âm có chút run cầm cập.
- Cái gì!
Mấy người Cừu Tử Phi cũng kinh ngạc thốt lên.
Phong Nguyệt Tông là một thế lực siêu cấp của Trung Châu, không hung hăng như năm thượng cổ tông môn, nhưng có cường giả Thiên Nhân Cảnh tọa trấn, hoàn toàn không phải bối cảnh của bọn họ có thể so sánh.
Nhất thời, tâm niệm muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân của bọn họ lập tức phai nhạt.
- Chư vị, ta là Hắc Dao Cốc Tần Di nguyệt, kính xin giúp ta một chút sức lực!
Lúc này, la y mỹ nữ cầu viện bọn họ.
Hắc Dao Cốc!
Trong lòng mọi người so sánh, cũng là một thế lực lớn, nhưng kém hơn Phong Nguyệt Tông rất nhiều.
- Tần Di nguyệt, hà tất liên lụy người khác, ta là Thiếu Tông chủ của Phong Nguyệt Tông, ngươi là tiểu đồ đệ Cốc chủ Hắc Dao Cốc, chúng ta chính là ông trời tác hợp cho. Mau mau quy thuận bản thiếu, bản thiếu mang ngươi tiến vào thế giới cực lạc, hưởng thụ chuyện vui sướng nhất của nam nữ.
Trong buồng xe lại truyền tới âm thanh của nam tử kia.
- Hồ Khánh Phương, ngươi không nên mơ hão, coi như ta chết cũng sẽ không để ngươi như nguyện!
Tần Di Nguyệt và bốn mỹ phụ khổ sở dây dưa, một bên trách mắng, khuôn mặt đều là sát khí.
- Xong, mỹ nữ này xong!
Vu Nguyên Minh ôm đầu nói, có vẻ cực kỳ đáng tiếc.
- Nghe nói đệ tử của Phong Nguyệt Tông mỗi người háo sắc, coi chuyện nam nữ là tu hành, Phong Nguyệt Tông Tông chủ càng rất dâm hoan, nghe nói chỉ là thê thiếp thì có mấy trăm người, mà mỹ nữ bị hắn chà đạp qua càng đạt đến mấy vạn!
- Tần Di Nguyệt bị Thiếu Tông chủ của Phong Nguyệt Tông coi trọng, tuyệt đối khó thoát một kiếp.
- Hết cách rồi, chúng ta căn bản quản không được!
- Coi như chúng ta muốn quản, thực lực cũng không đủ a!
Năm người Cừu Tử Phi đều kiếm cớ cho mình, bọn họ chỉ vừa vào Sinh Hoa Cảnh, mà mặc kệ là Tần Di Nguyệt hay bốn mỹ phụ kia, ít nhất là Sinh Hoa Cảnh cấp trung, cảnh giới quả thật có chút chênh lệch.
Bất quá đối với thiên tài mà nói, chút chênh lệch ấy kỳ thực không tính là gì, vượt qua năm tinh chiến đấu không phải rất bình thường sao?
Bọn họ chỉ là không dám trêu chọc Phong Nguyệt Tông mà thôi.
Lăng Hàn nở nụ cười nói:
- Tàn Dạ, hỗ trợ đi!
- Được!
Tàn Dạ không nói hai lời, trực tiếp múa đao đi lên.
---------------