Lăng Hàn suy nghĩ một chút, cười nói:
- Lấy thực lực của chúng ta bây giờ, chuyện như vậy chỉ có thể nhìn, mặc kệ ai thua ai thắng cũng không phải chúng ta có thể nhúng tay.
Vũ Hoàng và Mộ Dung Thanh đều chiến ý mãnh liệt, lộ ra vẻ sục sôi.
Vũ Hoàng là một đời kiêu hùng, khí thế bá chủ mạnh nhất, Mộ Dung Thanh là tính con lừa, chỉ có hứng thú với trở thành người mạnh nhất, tính cách ba người khác nhau, nhưng điểm tương đồng là cuồng nhiệt theo đuổi võ đạo, có sức mạnh bất khuất kiên cường, có quyết tâm không gì lo sợ.
Nếu không, bọn họ cũng sẽ không kết bái.
- Lại qua ba mươi năm, thiên hạ phải nhìn chúng ta chỉ điểm phong vân!
Bọn họ đều dõng dạc nói.
Ba mươi năm đã muốn tranh với đại năng Phá Hư Cảnh?
Cái này nói ra thật có thể khiến người cười chết, nhưng ba người đều tràn ngập tự tin, lấy thiên phú của bọn họ, lại thêm đan dược của Lăng Hàn, trong vòng ba mươi năm tuyệt đối có cơ hội xông lên Phá Hư Cảnh, chỉ điểm giang sơn.
- Còn có một tin tức nữa là gì?
Lăng Hàn bình phục tâm tình, lại hỏi.
- Khà khà, tin tức này có chút ý nghĩa.
Vũ Hoàng dừng một chút.
- Trước đây không lâu, Trung Châu có một thành nhỏ đột nhiên tuyên bố thành lập Tử Nguyệt hoàng triều, lập quốc chủ, thiết bách quan, vạn dân hành lễ.
Lăng Hàn trố mắt, lại còn có người thành lập quốc gia, đây là muốn nháo loại nào?
Ngoại trừ Bắc Hoang, tứ vực một châu không có khái niệm quốc gia, chỉ có từng gia tộc, tông môn cổ xưa phân chia địa vực, tất cả lĩnh một phương. Dù sao, Hằng Thiên Đại Lục không có pháp quy gì, thừa hành chính là cường giả vi tôn, cường giả chính là vương pháp.
So sánh với Cửu Hoang và ngoại giới, kỳ thực thiết lập quốc gia cũng rất tốt, mọi người thừa hành pháp quy, có thể giảm thiểu lượng lớn giết chóc. Đương nhiên, nếu kẻ bề trên mục nát, vậy mặc kệ là hoàng triều hay tông môn, gia tộc,… kỳ thực đều giống nhau.
Lăng Hàn đột nhiên nghĩ đến, tại sao Trung Châu và tứ vực không lập hoàng triều, phải biết quốc thế là đồ tốt, lúc trước Vũ Hoàng chỉ là nửa bước Sinh Hoa, nhưng có thể đối phó Sinh Hoa Cảnh chân chính, ngoại trừ bản thân Vũ Hoàng mạnh mẽ, quốc thế cũng đưa đến tác dụng then chốt.
Nếu quốc thế tốt như vậy, vì sao không có thế lực suy tính?
- Ở Hằng Thiên Đại Lục, hoàng triều là một cấm kỵ.
Mộ Dung Thanh nói.
- Nam Vực của ta có thiết luật, bất kỳ thế lực nào đều có thể tranh cướp địa bàn, nhưng tuyệt đối không thể thành lập hoàng triều, bằng không toàn bộ Nam vực cộng phạt.
Vũ Hoàng cũng gật đầu nói:
- Ta điều tra qua các điển tịch, khai quốc Hoàng Đế của bổn quốc là bởi vì ở Ma Thiên Bí Cảnh phát hiện bí truyền cổ đại mới nghĩ tới khai quốc, mà nếu không phải Bắc Hoang quá nhỏ, lại lệch khỏi đại lục, e là đã sớm bị tiêu diệt.
- Không nói còn không nghĩ tới, quốc thế rõ ràng là đồ tốt, hữu ích đối với tu luyện, tại sao Hằng Thiên Đại Lục trước sau chưa từng thấy hoàng triều xuất hiện?
Lăng Hàn lộ ra vẻ tò mò, ở kiếp trước cũng không có hoàng triều xuất hiện, chỉ là lúc đó tâm thần của hắn chuyên chú luyện đan, căn bản không đi để ý.
- Thế nhưng ở thượng cổ, thời kỳ thượng cổ chân chính, Hằng Thiên Đại Lục có hoàng triều, hơn nữa còn rất hung hăng.
Hắn nói, như Lôi Động Cửu Thiên chính là từ trong bảo khố của Cổ Vương Triều, hơn nữa, cái này còn không phải thần thông mạnh nhất.
Đó là sự tình của mấy chục vạn năm trước, Cổ Vương Triều kia muốn mang toàn bộ Hằng Thiên Đại Lục phi thăng Thần giới, nhưng hiển nhiên thất bại. Lúc đó, Cổ Vương Triều này thống nhất toàn bộ đại lục, cực kỳ hung hăng.
- Lẽ nào Tử Nguyệt hoàng triều này muốn lật trời sao?
Vũ Hoàng và Mộ Dung Thanh đều kinh ngạc thốt lên.
- Quốc chủ là ai?
Lăng Hàn hỏi.
- Họ Mã, gọi Mã Đa Bảo, tự xưng Tử Nguyệt Thần Hoàng.
Vũ Hoàng nói.
Phốc, Lăng Hàn lần thứ hai phun ra ngoài.
Móa, Mã Đa Bảo?
Hắn nghĩ tới thời điểm ở Vạn Bảo Thành, Mã Đa Bảo đã từng ân cần mời hắn gia nhập, đồng thời khai thiên, không nghĩ tới mới qua mấy tháng, tên này thật làm ra một phen "đại sự".
Chỉ là, nếu không có thực lực chống đỡ, Tử Nguyệt hoàng triều này có thể tồn tại bao lâu?
Chờ chút, tựa hồ Cổ Vương Triều là khai thiên thất bại, về sau phá diệt, mà Mã Đa Bảo cũng nói muốn khai thiên, thành lập
một quốc gia, chẳng lẽ nói, khai thiên nhất định phải lấy hình thức quốc gia sao?
Lăng Hàn cảm thấy đầu có chút loạn, đời này yêu ma quỷ quái gì cũng xuất hiện.
Mã Bảo Đa tuyệt không phải người ngu, ngược lại, thực lực người này sâu không lường được, Lăng Hàn hoàn toàn nhìn không thấu hắn. Một là đối phương tu bí pháp gì, hai là thực lực của đối phương chí ít là Thiên Nhân Cảnh cấp cao.
Hiện tại trái một cái Thiên Thi Tông, này tuyệt đối không phải loại an phận, khẳng định nhìn chằm chằm thiên hạ muôn dân, muốn độc hại chúng sinh, luyện thành Thi Binh. Mà phải thì có Tử Nguyệt hoàng triều, nếu lập quốc, như vậy mở rộng bản đồ là chuyện tất nhiên, miễn không được chinh phạt thiên hạ, tái hiện hùng phong của Cổ Vương Triều.
- Tựa hồ thiên hạ sẽ đại loạn.
Lăng Hàn cảm thán.
- Hơn nữa, ngũ đại tông môn còn tiên đoán sẽ có đại tai nạn tương tự vạn năm trước, thực sự là hết thảy náo nhiệt đều đến cùng một lúc.
Vũ Hoàng cũng nói.
- Chúng ta chỉ có nỗ lực tu luyện, tăng cao thực lực, mới có khả năng tự vệ và nói chuyện.
Mộ Dung Thanh tổng kết.
Lăng Hàn và Vũ Hoàng đều gật đầu.
- Cái kia...
Con thỏ ở một bên nghe rất lâu, mới giơ móng vuốt nhỏ lên nói.
- Thỏ Gia có chút hiểu rõ chuyện này.
- Há, nói mau!
Tinh thần của Lăng Hàn liền tỉnh táo.
Con thỏ giả vờ giả vịt nói:
- Ồ, trà của Thỏ Gia đâu, a!
Nó còn muốn bắt bí một chút, kết quả lại bị Hổ Nữu cắn đến kêu oa oa.
- Nói mau!
Hổ Nữu bất mãn nói.
Con thỏ này quả thật có chút tiện, biết rất rõ Hổ Nữu thích ngoạm ăn nó nhất, nhưng hết lần này tới lần khác đều muốn trêu chọc Hổ Nữu. Nó ho khan một hồi mới nói:
- Thỏ Gia nhất mạch có một đồn đại, là mỗi cách vạn năm, Thiên Địa sẽ tiến hành một lần thanh toán, đến thời điểm đó, sinh linh đồ thán, chỉ có một bộ phận người rất nhỏ mới có thể tiếp tục sống.
- Thanh toán?
Lăng Hàn kinh ngạc, này lại là một lời giải thích không giống.
- Như Thỏ Gia, loại có lão tổ tông sống ở Thần giới, liền thuộc về đối tượng được miễn, không người nào dám động Thỏ Gia một sợi lông, thế nhưng như các ngươi, khà khà, vậy thì thảm rồi!
Con thỏ nói.
Lăng Hàn không khỏi xì cười:
- Cái thanh toán này chỉ biết bắt nạt kẻ yếu nha.
- Tiểu tử, đây chính là mệnh của loài thỏ, nhìn thoáng một chút.
Con thỏ an ủi, nhưng thấy thế nào cũng giống như là hả hê.
- Thanh toán, vì sao phải thanh toán? Là người nào thanh toán?
Lăng Hàn hỏi.
Con thỏ chỉ chỉ trời nói:
- Đến cùng là vì sao, Thỏ Gia cũng không biết.
Trời cao? Trời cao chính là chỉ Thần giới, Thiên đạo thì không đến nỗi gieo vạ muôn dân nha. Mà từ Ký Ức linh thạch của Tử Tuyết Tiên lưu lại, lúc trước là người Thần giới đến, muốn diệt toàn bộ muôn dân.
Lăng Hàn trở lại vấn đề cũ, Thần giới thật muốn thanh toán, chỉ bằng năm Thượng Cổ Tông Môn là làm sao chặn?
Trong này khẳng định còn có nguyên nhân khác, đáp án có thể giấu ở trong Thanh Hòa Điện.
Lăng Hàn càng thêm bức thiết muốn có được cổ địa đồ.
- Lăng Hàn, đi ra nhận lấy cái chết!
---------------