- Chuyên tâm đánh đi, không nên ép ta nhổ nước bọt!
Lăng Hàn quát lên, Vạn Pháp Quy Nhất súc thế chỉ cần một hai cái hô hấp, hơn nữa, thời gian lại ngắn cũng có thể phát động, chỉ là tích trữ sức mạnh ít, uy lực sẽ nhỏ.
Lô Nguyên Cơ phi thân ra, kiếm gỗ đảo qua, một đạo Kiếm Mang to dài xẹt qua, tỏa ra hào quang đáng sợ.
Lăng Hàn cũng hét dài một tiếng, vung kiếm đánh trả, Vạn Pháp Quy Nhất bắn ra, hai mươi chín đạo kiếm khí ngưng tụ thành giả Mang, ở dưới Vạn Pháp Quy Nhất thôi thúc, chiêu kiếm này thậm chí có thể chém ra phòng ngự của Hoá Thần Cảnh.
Dù sao cũng là Linh khí cấp mười a.
Ầm!
Mang giả và Mang thật đụng nhau, kích thích ra ánh sáng vô tận, tràn ngập toàn bộ sơn động.
Thời điểm ánh sáng biến mất, chỉ thấy Lăng Hàn và Lô Nguyên Cơ đều bị thương, hiển nhiên ở đòn này hai người ai cũng không chiếm được tiện nghi.
Có điều, thể phách của Lăng Hàn quá mạnh mẽ, bị thương nhẹ hơn rất nhiều, hơn nữa hắn còn tu luyện Bất Diệt Thiên Kinh, thương thế đang lấy tốc độ cực nhanh phục hồi như cũ.
Lô Nguyên Cơ tra kiếm vào vỏ:
- Ta không cách nào đánh bại ngươi.
Lăng Hàn gật gù nói:
- Ta muốn đánh bại ngươi cũng rất khó.
Hiện tại Huyền Nguyên Tam Thức cũng không phải vương bài của hắn, mà là ba môn thần thông. Nếu như hắn lấy Lạc Nhật Cung, dùng mũi tên do trân kim cấp tám chế tạo, uy lực kia tự nhiên sẽ càng mạnh.
Lô Nguyên Cơ quay người rời đi, không nhìn cây Lôi Liên kia một chút, cực kỳ hào hiệp.
Người này rất kỳ quái, nhưng cầm lên được thì thả xuống được. Chỉ là quá chuyên tu kiếm, có chút không thông nhân tình, tình thương thấp, ngược lại không thể xem như kẻ ác.
Thiên hạ quả nhiên lớn, người vô số, thiên tài cũng vô số. Lô Nguyên Cơ này nghe cũng chưa từng nghe nói, như đột nhiên xông ra vậy.
Đùng đùng đùng… Lô Nguyên Cơ mới vừa đi, lại có tiếng bước chân truyền đến.
Không để yên sao!
Lăng Hàn vội chạy tới Lôi Trì, hái đóa Lôi Liên kia xuống, đây không phải Thần dược chân chính, chỉ là sức mạnh Lôi đình hình thành hình thái đặc thù, là một loại lột xác, bởi vậy cho dù trồng ở trong Hắc Tháp cũng vô dụng, căn bản không thể sinh ra cây thứ hai.
Lôi Linh vẫn chưa súc tích thành công, tự nhiên không coi là sinh linh chân chính, cũng không giống ý thức có thể nói, lại thêm Lôi Trì đã khô cạn, Lăng Hàn dễ như ăn cháo liền rút Lôi Liên ra, thu vào trong Hắc Tháp.
Hiện tại còn không vội luyện hóa.
Tiếng bước chân truyền đến, lần này đến năm người, một nam bốn nữ, nam rất anh tuấn, mà bốn nữ đẹp thì đẹp, nhưng quá yêu diễm, nhất cử nhất động, nở nụ cười nhăn mặt đều như đang câu dẫn nam nhân, tao đến tận xương.
Ánh mắt của nam tử đảo qua, nhìn thấy Lôi Trì trống rỗng, trên mặt lộ ra vẻ lạnh lùng, quát lên:
- Có phải là ngươi lấy đi Thiên Vân Tử Lôi không?
Lăng Hàn không đáp, xoay người nhìn vách tường ban nãy.
- Lớn mật, Thiếu chủ nhà ta hỏi ngươi, ngươi dám không đáp?
Một cô gái hừ nói.
- Xú nữ nhân, ngươi dám hung Lăng Hàn của Nữu?
Hổ Nữu giận tím mặt, nhìn chằm chằm đối phương, đằng đằng sát khí.
- Cắn, cắn chết nàng!
Con thỏ là e sợ cho thiên hạ không loạn, ở một bên thét to.
Nhưng Hổ Nữu bĩu môi:
- Nàng quá thối, Nữu không cắn được!
- Vậy sao ngươi cắn Thỏ Gia nhiều như vậy?
Con thỏ tức chết rồi.
- Thịt thỏ thơm, ăn ngon!
Hai mắt Hổ Nữu tỏa ánh sáng.
- Các ngươi…
Nữ tử kia giận dữ, một người một thỏ kia lại dám không nhìn nàng? Chờ chút, con thỏ lại biết nói?
Nam tử có vẻ thiếu kiên nhẫn nói:
- Bản thiếu Tây Môn Tuấn, truyền nhân của Phong Nguyệt Tông, còn không mau giao Thiên Vân Tử Lôi ra đây, bằng không bản thiếu giết ngươi.
Phong Nguyệt Tông?
Lăng Hàn không khỏi ha một tiếng, nói:
- Phong Nguyệt Tông rất trâu bò sao?
- Hừ, Thiếu chủ nhà ta chính là tứ đồ đệ của Tông chủ Phong Nguyệt Tông, mới ba mươi bốn tuổi đã bước vào Linh Anh, tu vi bực này, phóng nhãn Trung châu cũng có thể đưa về hàng ngũ thiên tài hàng đầu!
Nữ tử thứ hai tán dương.
Điều này hiển nhiên để Tây Môn Tuấn rất vui vẻ, dào dạt đắc ý ôm hai tay ở trước ngực, bày ra một bộ ta rất trâu bò, các ngươi mau tới sùng bái.
Lăng Hàn nói:
- Xem ra, Phong Nguyệt Tông Tông chủ không chỉ chết con trai, cũng phải ít đi
một đồ đệ! Loại tông môn tà khí bỉ ổi này, một ngày nào đó ta sẽ quét sạch sành sanh.
- Cái… cái gì!
Tây Môn Tuấn không khỏi cả kinh, nhìn Lăng Hàn nói.
- Lẽ nào Hồ sư đệ là bị ngươi giết?
- Trả lời chính xác!
Lăng Hàn vỗ tay.
Tây Môn Tuấn cười to:
- Thực sự là trời cũng giúp ta! Sư phụ đã hạ mệnh lệnh, nếu ai có thể bắt hoặc giết hung đồ sát hại Hồ sư đệ, thì sẽ truyền cho vị trí Tông chủ!
- Ngày hôm nay, bản thiếu không chỉ thu hoạch Thiên Vân Tử Lôi, còn sắp trở thành Thiếu Tông chủ của Phong Nguyệt Tông!
Hắn quá cao hứng, thực sự là song hỷ lâm môn, vận may tuyệt vời a.
- Chúc mừng thiếu chủ!
- Không, phải nói là chúc mừng Thiếu Tông chủ!
- Chúc mừng Thiếu Tông chủ!
Bốn nữ tử đều hoan hô nói, dồn dập nhào tới dâng lên môi thơm, mà Tây Môn Tuấn thì ai đến cũng không cự tuyệt, hai tay còn sờ tới sờ lui ở trên người tứ nữ, nếu không phải nơi đây còn có Lăng Hàn chưa giải quyết, tin tưởng bọn họ cũng không ngại làm một phát.
Lăng Hàn che mắt của Hổ Nữu, trên mặt lộ ra sát khí:
- Thực sự là một bầy cẩu nam nữ, không giết không thể dẹp yên càn khôn, thanh thiên sáng sủa cũng phải bị ô uế che khuất.
Hắn không nói hai lời, trên người lóe lên ánh chớp, đã giết tới.
- Lớn mật!
Bốn nữ tử đồng thời đập ra, phản kích về phía Lăng Hàn.
Lăng Hàn vung kiếm, Ma Sinh Kiếm kích bắn, ai có thể ngang hàng? Phốc phốc phốc phốc, bốn cái đầu người bay lên trời, bốn bộ thi thể không đầu khua tay múa chân, trong cổ phun mạnh máu tươi.
- Không!
Tây Môn Tuấn gào thét, tuy hắn không thiếu mỹ nữ, nhưng tứ nữ này là hắn thích nhất, không chỉ dung mạo thượng thừa, hơn nữa tao đến tận xương, trình độ võ đạo cũng không thấp, thường xuyên có thể thay hắn ra tay, bớt đi rất nhiều phiền phức.
- Ngươi! Nên! Chết!
Hắn nhìn chằm chằm Lăng Hàn, trong mắt muốn phun ra lửa.
- Chết muội muội ngươi!
Lăng Hàn lại giết tới, trên người ánh chớp lấp lóe, tốc độ nhanh kinh người.
Tây Môn Tuấn chỉ có thể bằng trực giác chống đỡ, trong tay hắn có thêm hai cái chuy màu đen, trên chuy có một vòng tròn hình mạch văn, toả ra khí tức đáng sợ, hiển nhiên là không bình thường.
Oành!
Chỉ là hắn chặn được kiếm của Lăng Hàn, nhưng căn bản hóa không hết sức mạnh kinh khủng kia, cả người bị đánh bay, oành, hắn đụng vào trên vách động, chấn đến toàn thân phun ra mưa máu.
Phải biết động này được Phá Hư Cảnh rèn luyện qua, có thể không cứng rắn sao?
Tây Môn Tuấn lộ ra vẻ hoảng sợ, hắn là Linh Anh Cảnh a, nhưng lại không địch nổi một chiêu kiếm của Lăng Hàn, sao có thể có chuyện đó!
- Không có gì không thể, ngươi chỉ là ếch ngồi đáy giếng, làm sao biết cường giả trên đời này mạnh thế nào!
Lăng Hàn lại vung một kiếm, đệ tử của Phong Nguyệt Tông tất cả đều là hạng người vô liêm sỉ, mỗi một cái đều chết không hết tội.
Phốc, đầu của Tây Môn Tuấn phóng lên trời.
---------------