Thần Đạo Đan Tôn

Chương 786: Đến Khung Vân Đảo


trước sau

Điều này làm cho chư hùng Đông Vực vô cùng phiền muộn, bọn họ tới tới lui lui, cảm giác như cháu đi thăm ông nội, quả thực là đùa giỡn.

Thu phục đất mất xong, Lăng Hàn để những cường giả Đông Vực này trở về, hảo hảo làm công tác thu phục các thế lực lớn của Đông Vực, chờ hắn hạ xong Tây Vực, sẽ quyết định chỉ huy xuôi nam, vẫn đông tiến.

Vài ngày sau, người của Hải tộc lại đến.

Đây là một vị cường giả Phá Hư Cảnh của Hách Liên Gia Tộc, mang đến thư do Hách Liên Dung đích thân viết, giao cho Lăng Hàn và Hách Liên Tầm Tuyết.

Hách Liên Dung là thủ lĩnh đương đại của Hách Liên Vương tộc, được xưng Hách Liên Vương, đồng thời cũng là phụ thân của Hách Liên Tầm Tuyết.

Trong thư đại ý nói, sự tình Hách Liên Tầm Tuyết nhắc tới quá mức kinh người, dựa vào vài câu trên thư không đủ tin tưởng, hơn nữa còn có rất nhiều nghi vấn, yêu cầu Lăng Hàn và Hách Liên Tầm Tuyết đi Bắc Hải Vương tộc một chuyến, đích thân nói rõ.

Trong thư còn cố ý nhắc tới Lăng Kiến Tuyết, Hách Liên Dung làm ông ngoại muốn tận mắt nhìn thấy cháu trai.

- Thế nào?

Hách Liên Tầm Tuyết hỏi Lăng Hàn.

Lăng Hàn trầm ngâm nói:

- Muốn tranh thủ Hách Liên Vương tộc, vậy chuyến này là bắt buộc phải đi, có điều, nên có tâm phòng bị người, chúng ta không thể tự chui đầu vào lưới.

- Vậy ngươi định làm như thế nào?

Hách Liên Tầm Tuyết nói, nếu có thể, nàng tự nhiên không muốn đối nghịch với gia tộc của mình.

Lăng Hàn suy nghĩ một chút, mới nói:

- Đi hỏi Dực Song Song một chút, nếu nàng chịu làm bảo tiêu cho chúng ta, vậy chuyến này rất ổn. Có điều, Hoàng Đô thiếu nàng tọa trấn, ta lo lắng sẽ bị người thừa lúc vắng mà vào, này ngược lại là chuyện phiền toái.

Hách Liên Tầm Tuyết gật đầu, hiện tại Ngũ Đại Tông Môn, Thiên Thi Tông đều đưa ánh mắt nhìn chăm chú lên người Đại Lăng Triều, tuy bị Tử Nguyệt Hoàng Triều kéo đại bộ phận tinh lực, nhưng liều mạng kéo ra mấy Phá Hư Cảnh vẫn có thể làm được, như vậy Hoàng Đô ai có thể địch?

Lăng Hàn châm chước chốc lát, lắc đầu nói:

- Dực Song Song vẫn không thích hợp rời đi, ta mang theo Băng Long Oanh Địa Trận, có thể địch Phá Hư thất tinh, lại thêm Hắc Tháp hộ thân, cho dù trở mặt cũng không cần sợ.

- Thật chỉ hai người chúng ta đi sao?

Hách Liên Tầm Tuyết có chút bận tâm.

Lăng Hàn cười cợt nói:

- Không phải cha vợ muốn nhìn cháu ngoại sao, liền mang theo cho ngài nhìn.

- Đã như vậy, ta phải sắp xếp một chút, bằng không nếu ta không ở đây, chính sự không biết sẽ loạn ra sao.

Hách Liên Tầm Tuyết nói.

Lăng Hàn không khỏi bĩu môi:

- Nói như ta chuyện gì cũng không làm vậy.

- Vậy ngươi nói xem, ngươi đã làm chuyện gì?

Hách Liên Tầm Tuyết mắt trợn trắng nói.

Lăng Hàn nhìn tư thái thon dài mê người của nàng, không khỏi thú tính bộc phát nói:

- Ngươi a!

Hách Liên Tầm Tuyết đầu tiên là sững sờ, sau đó mới phản ứng lại, không khỏi tàn bạo nhìn Lăng Hàn một cái, tên này thực là quá lưu manh.

Dực Song Song không thể động, Hoàng Đô không chỉ là trung tâm quốc gia, hơn nữa còn là đại bản doanh của Lăng gia, nơi này há có thể sai lầm? Nếu không có Dực Song Song tọa trấn, Lăng Hàn khẳng định sẽ thu cha mẹ vào Hắc Tháp, dù sao hiện tại hắn đã thành cái đích cho mọi người chỉ trích rồi.

Sau khi thương lượng một phen, Lăng Hàn quyết định mang theo Hách Liên Tầm Tuyết, Hổ Nữu và nhi tử đi Bắc Hải, những người khác đều không mang theo.

Tuy Hổ Nữu vẫn không có đạt đến Phá Hư Cảnh, nhưng tốc độ nhanh vô cùng, dù Phá Hư Cảnh muốn thương tổn nàng cũng rất khó, thiên hạ chỗ nào cũng có thể đi. Lại nói, không mang theo nàng là được không, tiểu nha đầu không thể bỏ rơi a.

Bọn họ lại vào Bắc Hoang, trước tiên đến xem tình huống mỏ quặng ở Hỏa Quốc, hắc khí nơi đó càng ngày càng đáng sợ, để Lăng Hàn rất lo lắng, lúc nào xác chết phía dưới sẽ xuất hiện trên đời.

Liếc mắt nhìn xong, bọn họ liền xuống biển, xuất phát
về tổ địa của Hách Liên Vương tộc.

Sau khi võ giả bước vào Sinh Hoa Cảnh liền thoát ly phàm thai, không hô hấp, không ăn cơm, uống nước cũng không quan hệ, chỉ cần hấp thụ linh khí liền có thể duy trì sinh cơ. Đạt đến độ cao như đám người Lăng Hàn thì sức sống càng mạnh mẽ, dù cho không hấp thu được linh khí, thông qua tiêu hao nguyên lực bản thân cũng có thể chống đỡ mấy chục năm.

Bởi vậy, bọn họ nín hơi, ở trong biển rộng như một con cá.

Hách Liên Tầm Tuyết ngay cả hô hấp cũng không cần đóng chặt, nàng vốn nắm giữ Chân Long huyết mạch, ở trong nước như trên đất bằng, thậm chí ở trong biển, sức chiến đấu của nàng mới có thể cao nhất.

Lăng Hàn gật đầu, luận linh khí nồng nặc, Đại Hải không ưu việt hơn lục địa, nhưng trong biển cơ bản là linh khí thuộc tính Thủy, mà Hải tộc lại cơ bản là thuộc tính Thủy, bởi vậy Hải tộc có ưu thế tu luyện rất lớn.

Đại Hải là hình dạng lập thể, sinh hoạt ở khu vực biển nông chỉ là loại cá nhỏ, nhưng tiến vào biển sâu, các loại đại ngư nhất nhất xuất hiện, đặc biệt là thâm nhập đến dưới mặt biển mấy chục dặm, chủng loại khổng lồ cũng xuất hiện.

Loại sinh vật này dễ dàng liền có thể đạt đến mấy dặm, lớn như một ngọn núi, cực kỳ kinh người. Như loại sinh vật này dù cho không tu luyện, man lực cũng lớn khủng bố, nhẹ nhàng va chạm liền có thể làm cho núi cao đổ nát.

Mà nghe Hách Liên Tầm Tuyết nói, này còn không phải hình thể to lớn nhất, ngay cả một phần trăm cũng chưa tới, không thể không để Lăng Hàn khiếp sợ, loại vật khổng lồ kia chỉ cần thành niên liền có thể sánh ngang Phá Hư Cảnh?

Sau ba ngày, bọn họ đã rời xa Bắc Hoang, dựa theo Hách Liên Tầm Tuyết nói, cách tổ địa của Hách Liên Vương tộc còn chừng bảy ngày hành trình.

Ra ngoài dự liệu của Lăng Hàn, hắn vốn tưởng rằng tổ địa của Hách Liên gia là ở sâu trong Đại Hải, không nghĩ tới là trên một hải đảo khổng lồ. Trên thực tế, đại bộ phận Hải tộc đều dời tổ địa lên đảo, bởi vì đáy biển có sinh linh khổng lồ, bọn nó không có khai hóa linh trí, cũng không biết tu luyện, tính cách thô bạo, nếu như xây tổ địa ở đáy biển, vậy sẽ có nguy hiểm bị những sinh linh này dỡ xuống.

- Vậy ngươi mang ta tiến vào đáy biển làm gì?

Lăng Hàn không khỏi hỏi.

Hách Liên Tầm Tuyết nở nụ cười:

- Nếu đến hải vực, đương nhiên phải để ngươi mở mang kiến thức một chút, lãnh hội phong quang của Hải tộc.

Lăng Hàn nhất thời không có gì để nói.

Sau bảy ngày, bọn họ rốt cục đi tới tổ địa của Hách Liên Vương tộc, Khung Vân Đảo.

- Đứng lại, đây là địa bàn của Hách Liên Vương tộc, ai dám xông loạn?

Bọn họ vừa đạp chân lên đất, liền thấy hai "người" dáng dấp thủ vệ vọt tới, nửa thân trên là người, nhưng nửa thân dưới lại hình tôm, nhìn mà Lăng Hàn tấm tắc kêu kỳ lạ.

---------------

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện