Nhiều ngày như vậy, Hổ Nữu miễn cưỡng học được một chút từ ngữ, nói nhiều nhất là "Thịt", sau đó là "Giết", còn có "Lăng Hàn", chỉ ba từ
này, gộp lại mới bốn chữ.
Có điều, chí ít nàng biết "Hổ Nữu" là tên của mình, thời điểm kêu danh tự này, nàng sẽ ngẩng đầu nhìn.
Nàng vẫn không thích dùng hai chân bước đi, nhưng Lăng Hàn có ảnh
hưởng rất lớn tới nàng, làm cho nàng trong lúc vô tình mô phỏng theo.
Thời điểm bốn người đến Hoàng Đô, dã nha đầu rốt cục miễn cưỡng thích
ứng dùng chân bước đi, nhưng khi không có người, vẫn dùng tứ chi chuyển
động.
Tật xấu không thích mặc quần áo vẫn không thay đổi, quần áo mới không cần mấy ngày sẽ bị nàng xé nát, để Lăng Hàn và Lưu Vũ Đồng rất đau đầu, còn Lăng Tử Huyên thì ước ao. Bởi vì có thể liên tục đổi quần áo mới.
Vào thành lại phải giao một lượng bạc phí dụng, bốn người chính là
bốn lượng bạc, đối với Lăng Hàn mà nói, chỉ là chút lòng thành, nhưng
ngẫm lại mỗi ngày có nhiều người ra ra vào vào như vậy, gộp lại là một
con số kinh người.
Quả nhiên là làm Hoàng Đế tốt, đường này ta mở, đi vào liền lấy tiền, lẽ thẳng khí hùng.
Sau khi bốn người tiến vào cửa thành, vừa vặn đã buổi trưa, bọn họ quyết định đi ăn cơm trước, sau đó sẽ đi học viện báo danh.
- Thịt! Thịt! Thịt!
Hổ Nữu đường hoàng ra dáng ngồi xuống, uống một ngụm nước.
Lăng Hàn cũng không nhìn thực đơn, nói với tiểu nhị:
- Chọn vài món ăn ngon, thịt nhất định phải nhiều!
- Vâng!
Tiểu nhị vội vàng đi chuẩn bị.
Trong tửu lâu không có nhiều khách, nhưng theo từng món ăn đi lên,
thời gian cũng gần đến giờ cơm, khách cũng dần dần tăng lên, càng ngày
càng náo nhiệt.
Hổ Nữu không cần đũa, duỗi đôi tay nhỏ nắm cả gà cả vịt, hai ba lần liền có thể ăn sạch, khẩu vị tốt đến kinh người.
- Cũng không sợ bẩn tay!
Lăng Hàn lắc đầu, dạy nàng không biết bao nhiêu lần, nhưng dã nha đầu đều chê dùng đũa phiền phức.
Hổ Nữu hì hì nở nụ cười, tiếp tục ăn nhiệt tình.
So sánh với đó, Lăng Tử Huyên thì nhã nhặn hơn nhiều, cái miệng nhỏ
khẽ mở, cười không lộ răng, đã hơi có khí chất đại gia khuê tú.
- Khuê nữ thật thanh tú.
Một tiếng nói già nua vang lên, để Lăng Hàn và Lưu Vũ Đồng đều quay đầu nhìn sang.
Đây là một ông lão, nhìn khoảng chừng sáu mươi tuổi, mặc áo gấm,
mười ngón tay thì có tám cái đeo nhẫn, có vẻ rất phú quý. Hai mắt của
hắn nhìn chằm chằm Hổ Nữu và Lăng Tử Huyên, đều sắp muốn hiện quang rồi.
- Hai vị là cha mẹ của hai tiểu cô nương này sao?
Ông lão đi tới hỏi, nhưng ngay lúc đó lại tự giới thiệu mình.
- Lão phu Trần Vận Tường, chưởng quỹ của hiệu buôn Tứ Hải.
Lưu Vũ Đồng lắc đầu, Lăng Hàn nhìn Trần Vận Tường một chút, nói:
- Chúng ta không phải cha mẹ của các nàng, chỉ là người thân.
Lăng Tử Huyên rất hiểu chuyện cười cười với ông lão, kêu một tiếng
lão gia gia, mà Hổ Nữu chỉ lo ăn. Dưới cái nhìn của nàng, trời đất bao
la ăn thịt lớn nhất.
Tựa hồ Trần Vận Tường rất yêu thích hai tiểu nha đầu này, vẫn nói
liên tục, chọc Lăng Tử Huyên cười không ngậm miệng lại được, nhưng Hổ
Nữu chỉ làm như không nghe thấy.
Mới đầu Lăng Hàn chỉ cho rằng ông lão này rất yêu thích trẻ nhỏ, nên
không lưu ý, chỉ là ánh mắt ông lão càng ngày càng không đúng, thật
giống như sói nhìn chằm chằm dê. Hắn cuối cùng phản ứng lại, gặp phải
lão sắc lang, hơn nữa là chuyên ra tay với tiểu cô nương.
- Đến, gia gia xem chỉ tay giúp ngươi!
Trần Vân Tường không nhịn được đưa tay chộp tới tay nhỏ của Lăng Tử Huyên, lộ ra diện mạo sắc ma thật sự.
Bộp!
Lăng Hàn nắm lấy tay hắn, ánh mắt lăng lệ nói:
- Lão gia hoả, cao tuổi rồi, còn không chịu thành thật?
Trần Vân Tường không phải võ giả, bị Lăng Hàn trảo như thế, nhất thời đau đến kêu cha gọi mẹ, mãi đến khi bị Lăng Hàn vung một cái, hắn mới
rút được tay về. Giơ tay nhìn, trên cổ tay của lão thình lình có thêm
bốn chỉ ngân, sắp biến thành màu đen.
Khuôn mặt hắn cũng có chút đen, trong lòng kiêng kỵ Lăng Hàn, rồi lại không cam lòng từ bỏ hai tiểu nha đầu phấn điêu chạm ngọc này, nói:
- Các nàng không phải con gái của ngươi, không bằng ra giá đi!
Trên mặt Lăng Hàn hiện lên một đạo sát khí, nói:
- Lão sắc quỷ, lại nói thêm một câu, ta liền làm thịt ngươi!
Trần Vân Tường còn muốn tăng giá, đánh động Lăng Hàn. Nhưng lúc nhìn
thấy sát khí trên mặt hắn, trong lòng không khỏi run cầm cập, không dám
gây chuyện tiếp, vội
vã quay đầu bỏ đi. Nhưng hắn sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy, thầm nói:
- Hừ, nếu không biết cân nhắc, ta liền mời người của Thủy Phái hỗ trợ, đoạt hai tiểu nha đầu này tới!
Hắn lảo đảo rời đi, nhất thời khiến khách nhân trong tửu lâu cười phá lên.
- Tiểu ca, lão nhân kia có danh sắc quỷ, hơn nữa chuyên nhìn chằm
chằm tiểu cô nương. Nếu không phải từ trước đến giờ hắn chuyên dùng tiền đập, không biết đã bị người đánh chết bao nhiêu lần.
Có khách nhận thức lão sắc quỷ này, ở một bên lắc đầu nói.
Lăng Hàn cũng không có để ở trong lòng, bản thân tên kia không phải
võ giả, như vậy vòng tròn của hắn chỉ là trong chốn phàm nhân, năng
lượng có hạn. Nếu như vừa nãy Trần Vận Tường còn không biết phân biệt,
hắn tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình.
Tốc độ ăn thịt của Hổ Nữu cực nhanh, giống như sợ có người cướp với
nàng, thời điểm ba người Lăng Hàn đã lấp đầy bụng, nàng vẫn còn ăn, hơn
nữa tốc độ không hề chậm chút nào.
Điều này khiến các khách nhân trong tửu lâu tấm tắc kêu kỳ lạ, làm
sao cũng không nghĩ ra, cái bụng của tiểu nha đầu kia nhỏ như vậy, làm
sao chứa đủ chứ?
Mãi đến hơn hai giờ sau, tiểu nha đầu mới hài lòng vỗ cái bụng, tiến vào trong lồng ngực Lăng Hàn, rất nhanh liền ngủ say.
Có thể ăn có thể ngủ a.
Lăng Hàn đứng dậy tính tiền, một bữa cơm lại ăn hơn một nghìn lượng
bạc, ít nhất chín phần mười là ở trong bụng Hổ Nữu, có thể thấy được
tiểu nha đầu phá sản cỡ nào. May nhờ trước đó Lăng Hàn giết đám người
Hàng Chiến, Mã Lãng, trong túi cũng không thiếu tiền.
Bốn người ra tửu lâu, tiếp tục đi về phía Hổ Dương Học Viện.
- Có hai người vẫn theo chúng ta.
Đi một lúc, Lưu Vũ Đồng nói với Lăng Hàn.
Lăng Hàn gật đầu, nói:
- Đã sớm chú ý, chỉ không biết là nhìn chằm chằm tiền của chúng ta, hay là người!
Nếu như là người... Trong mắt hắn không khỏi loé ra một đạo hung
quang, không cần nói cũng biết là lão sắc quỷ Trần Vận Tường, đừng trách hắn vô tình.
- Đến rồi!
Lưu Vũ Đồng lại thấp giọng nói. Lúc này, mấy người đi vào một ngõ
vắng, bốn phía không có một người, đây đương nhiên là Lăng Hàn cố ý.
Chỉ thấy hai tên tráng hán đi nhanh lên, lúc tới bên người Lăng Hàn,
một ôm lấy Lăng Tử Huyên, một cái khác đưa tay về phía Lăng Hàn, muốn
đoạt Hổ Nữu trong lồng ngực của hắn.
Hai tráng hán này cũng không phải võ giả, chỉ là khỏe mạnh hơn thường nhân một chút. Dù sao trong mười người, nhiều lắm chỉ có một người nắm
giữ linh căn, từ đâu tới nhiều võ giả như vậy.
Lăng Hàn nở nụ cười, không chỉ không chống lại, thậm chí còn buông lỏng hai tay, để tráng hán kia dễ dàng đoạt Hổ Nữu.
Tráng hán kia sững sờ, cái này làm cho hắn hoàn toàn không nghĩ tới.
Hổ Nữu thức tỉnh, nàng như dã thú, lòng cảnh giác rất cao, lúc phát
hiện bị một nam nhân xa lạ ôm, hai mắt của nàng lập tức lộ ra hung
quang.