- Quả thực họ Ngả, gọi Ngả Tùng.
Trương Đức Mãn gật đầu nói.
- Ngay cả mặt mũi của Ngả gia cũng không bán, tê!
- Tuyệt không thể chọc con mèo kia!
Tất cả mọi người rùng mình, cảm thấy con mèo kia không thể chọc, đánh một tát cũng thảm như vậy, nếu làm rụng một cọng lông, như vậy sẽ thảm thành cái dạng gì?
Phần lớn người tiến vào ký túc xá do học viện an bài, nhưng có bộ phận chỉ dạo qua một vòng, buổi tối sẽ về nhà mình. Như đám người Lệ Vi Vi, có tới học viện hay không tự nhiên là xem tâm tình.
Lăng Hàn rốt cục có nhà của mình, Xích Thiên Học Viện rất lớn, mỗi người đều có một gian tiểu viện độc lập, tuy không tính lớn, nhưng có viện, có phòng khách, có ngọa thất, có thể nói là chim sẻ tuy nhỏ, nhưng ngũ tạng đều đủ.
Hắn hết sức hài lòng, ngồi vào chỗ của mình một lúc, hắn bắt đầu tự hỏi an bài kế tiếp.
Kiếm tiền!
Hắn minh xác một mục tiêu, dĩ nhiên không phải vàng bạc, mà là Chân Nguyên Thạch. Đây là đồng tiền mạnh của Thần giới, tựa như Nguyên Tinh ở Tiểu Thế Giới.
Có tiền, mới có thể mua được các loại tài nguyên.
Làm sao kiếm tiền?
Lăng Hàn vuốt cằm, bất tri bất giác lấy thực vật trong Hắc Tháp ra, bắt đầu nấu ăn. Mấy ngày hôm trước hắn ở trong phủ Tả Tướng, nên rất khiêm tốn, một mực bế quan, hiện tại ở đây là địa bàn của hắn, để tâm thần của hắn thoáng buông lỏng rất nhiều.
Ở cùng Hổ Nữu thời gian dài, hắn không có việc gì sẽ nghĩ tới ăn.
Ai, không biết hiện tại đám người Hổ Nữu, phụ mẫu, Hách Liên Tầm Tuyết, nhi tử như thế nào.
Ân, thực vật trong Hắc Tháp có thể lấy ra bán hay không?
Nếu như có thể, lấy mỹ vị của thức ăn trong Hắc Tháp, dù cho Thần Linh cũng sẽ chảy nước miếng. Dù sao, Thần Linh cũng chỉ là thực lực mạnh một chút, cũng không phải khổ tu sĩ thanh tâm quả dục.
Bằng không, vì sao nhiều cường giả muốn ngồi ở trên quyền vị như vậy?
Chỉ là tửu lâu nhà ai có thể dùng Chân Nguyên Thạch tính tiền a? Mà muốn đưa vào nhà quan lớn thổ hào, hắn cũng có cửa mới nói a.
Được rồi!
Lăng Hàn vỗ tay, Lệ Vi Vi không phải là phương pháp sao?
Nữ nhi của Tả Tướng muốn buôn bán, ai không cho chút mặt mũi? Ngược lại nguyên liệu nấu ăn trong Hắc Tháp gần như cho không, bán ra lợi ích chia đều với Lệ Vi Vi cũng không sao, dù sao có còn hơn không.
Lăng Hàn gật đầu, mặt khác, hắn còn có thể luyện đan, tỷ như Bổ Thần Đan này, ở Phá Hư Cảnh và Sơn Hà Cảnh là bán rất chạy, hơn nữa cũng không phải vàng bạc có thể mua được, mà là dùng Chân Nguyên Thạch!
Luyện đan, đây chính là nghề của hắn, cũng là hắn am hiểu nhất, kiếp trước không biết dựa vào chiêu thức này buôn bán lời bao nhiêu, ngay cả Kiếm Đế, Lạc Nhật Đao Hoàng lúc đó tâm cao khí ngạo cũng phải cúi đầu ở trước mặt hắn.
Đây cũng là một cửa.
Để Lệ Vi Vi hỗ trợ liên hệ người bán, này dù sao cũng là giao con đường sống vào tay người khác, như loại tiểu thư này ai biết lúc nào sẽ đổi ý, nhưng đan dược lại bất đồng, luyện chế ra chẳng lẽ còn sợ bán không được?
Di, thịt hắn đặt ở trên giá nướng đâu rồi?
Lăng Hàn mới vừa thả Tầm Kim Thử ra, hiện tại hắn chỉ dẫn theo nó, thiên phú dị năng còn rất có trợ giúp. Thế nhưng quay qua quay lại, hai miếng thịt sắp nướng chín đã không cánh mà bay.
Hắn không khỏi cả kinh, cơ hồ ở dưới mí mắt của hắn vô thanh vô tức trộm thịt, thân pháp của đối phương cực nhanh, lúc hạ thủ thật có chút kinh người.
Nhưng ánh mắt của hắn đảo qua, lại thiếu chút nữa phun ra.
Chỉ thấy ở trên tường viện, một con Bạch Miêu to mập đang cắn ăn, mà nó đang gặm gì đó dĩ nhiên chính là thịt nướng mà Lăng Hàn vừa mất.
Lời nói của Trương Đức Mãn lập tức hiện lên trong đầu Lăng Hàn, con mèo đáng sợ kia!
Dựa vào, sẽ không trùng hợp như vậy chứ?
Khóe miệng của Lăng Hàn hơi co
quắp, ngày đầu tiên hắn tiến vào học viện liền gặp Bạch Miêu tuyệt đối không thể trêu chọc trong truyền thuyết? Con mèo này thật tiện a, vừa lên liền ăn cắp vặt!
Bạch Miêu cũng phát hiện Lăng Hàn "bắt" được mình, lại không có giác ngộ khi làm kẻ trộm bị bắt, ngược lại nhìn về phía Lăng Hàn kêu một tiếng.
- Meo meo.
Thanh âm không cao, lại mơ hồ có vị đạo như hổ gầm, nãi thanh nãi khí.
Nó lại gặm, như bảo ngươi tới cắn ta a.
Lăng Hàn nhất thời có loại xung động muốn xuất thủ, nhưng nhớ tới hậu quả của vị sư huynh kia liền nhịn. Hắn hừ một tiếng nói:
- Tiểu ăn trộm, bửa tiệc này coi như ta mời ngươi, tiếp theo mơ tưởng lại ăn cắp nữa!
Con Bạch Miêu kia bất quá là Phá Hư Cảnh, chỉ là thân pháp mẫn tiệp, tốc độ nhanh kinh người, nhưng chỉ cần Lăng Hàn lưu tâm, bảo chứng sẽ không bị đối phương đắc thủ.
- Meo meo!
Bạch Miêu rất ngạo kiều kêu một tiếng, ý tứ là Bản Vương muốn ăn mà nói, ngươi đỡ được sao? Nó ngậm lấy thịt còn dư lại, thả người nhảy lên, nghênh ngang rời đi.
Ngày đầu tiên tiến nhập Xích Thiên Học Viện, bị một con mèo mập tới ra oai phủ đầu.
Lăng Hàn thở dài, khởi đầu không quá tốt a!
Sau khi nghỉ ngơi một đêm, ngày thứ hai, hắn đi phòng học trước, ngày hôm nay sẽ có một vị lão sư giảng giải một ít bí mật tu hành Phá Hư Cảnh cho bọn hắn. Hắn một là có chút hứng thú, hai là muốn gặp Lệ Vi Vi, cùng đối phương nói chuyện làm ăn, tự nhiên sẽ không bỏ học.
Hắn tới không tính quá sớm, nhưng cũng không chậm, lúc đến chỉ thấy trong phòng học đã có một phần ba vị trí có người ngồi.
Phòng học rất lớn, đủ để dung nạp năm trăm người, mà lần này tân học sinh cũng chỉ trong vòng năm trăm, bởi vậy chỗ này đủ để dung nạp tất cả tân sinh.
- Lăng sư huynh!
- Lăng huynh!
- Lăng Hàn!
Thấy Lăng Hàn tới, không ít người đều chào hỏi, có vẻ rất nhiệt tình, chỉ có mấy người mới lộ ra biểu tình rụt rè, tựa hồ chẳng đáng nịnh bợ Lăng Hàn.
Này theo mọi người là chuyện rất bình thường, thiên tài Tứ Tinh a, toàn bộ Loạn Tinh Hoàng Triều có thể có mấy người?
Trọng yếu hơn là, Bạch Tinh Tháp trắc thí còn bao gồm ngộ tính, ý nghĩa Lăng Hàn có tư cách leo lên cảnh giới cao.
Có thể một trăm vạn năm sau, này sẽ là một vị cường giả đại năng Tinh Thần Cảnh.
Dĩ nhiên cũng bởi vì một trăm vạn năm quả thực quá dài, sẽ phát sinh vô số biến hóa, có khi Lăng Hàn đã sớm vẫn lạc?
Đây cũng là nguyên nhân có vài người vẫn đang tự giữ thanh cao, dù sao hiện tại Lăng Hàn chỉ là biểu hiện ra thiên phú, còn thực chiến có bao nhiêu thì không rõ ràng lắm, nếu bọn họ biết Lăng Hàn đã từng cùng tinh thần lạc ấn của Từ Nhiên đánh cho khó hoà giải mà nói, tin tưởng sẽ có rất nhiều người lập tức cải biến chủ ý.
Lăng Hàn mỉm cười, chào hỏi tất cả mọi người.
---------------