Thần Giấm Đệ Nhất Vũ Trụ

High Quá Đi


trước sau



Tô Mẫn một tay bóp chặt cổ của Tiêu Phong Du: "Nhà ngươi là ai??? Buông tha cho Nguyên Bảo nhà chúng ta đi!!!"
Nửa đêm đến chỗ cô, bê một quả dưa bự kinh thiên động địa, còn nói lời cợt nhã hết bài này đến bài khác, chắc chắn không phải Nguyên Bảo, bây giờ, tiếng chuông 12 giờ đã gõ vang, Nguyên Bảo nhà cô chắc chắn là bị thứ gì ám vào người rồi???
Tiêu Phong Du tiến lên đạp một cái vào chân: "Tâm sự thật đấy, nghiêm túc đi!"
Tô Mẫn bụm chân của mình, mắt cô nhìn Tiêu Phong Du chằm chằm: "Nguyên Bảo, mày tỉnh táo đi, chắc chắn mày nhầm lẫn rồi!"
Chỉ mới mấy ngày?
Sao có thể từ sợ hãi nhường ấy biến thành như thế được???
Không nghi ngờ gì nữa, là đầu óc Tiêu Phong Du nhất thời hồ đồ.

Hà Vân Hàm...!
Xuất thân gia đình của Tô Mẫn đã định trước phải giữ lí trí chín chắn hơn nhiều so với bạn cùng trang lứa, "Tỉnh táo lại đi má, sao mày có thể yêu Hà Vân Hàm được, nàng là ảnh hậu, lớn hơn mày 5 tuổi, là phó tổng của Thánh Hoàng, là vị boss trẻ tuổi nhất lĩnh vực này của chúng ta đó!"
Tấm chiếu mới à, đối mặt hiện thực đi!
Tiêu Phong Du nghe xong, mặt hơi đỏ lên, cô nửa cúi đầu, khẽ nói: "Ưu tú như vậy cơ đấy."
Tô Mẫn:???
Ngữ khí ngưỡng mộ, sùng bái đó là cái quỷ gì???
Nguyên Bảo, bộ dáng mày lúc này là sao???
Đáng lẽ phải nhận ra sự chênh lệch quá lớn mà dừng bước tại đây chứ?
Tô Mẫn bị chọc giận đến nỗi nói không nên lời, đối với lời nói của Tiêu Phong Du, bây giờ cô vẫn không thể tin được.

Đã nhiều năm như vậy, Nguyên Bảo đi qua như thế nào, cô hiểu rõ hơn bất kỳ ai.

Những thứ này, người ngoài nhìn vào thì là ánh mặt trời sáng sủa, nhưng phía sau lại có biết bao giọt nước mắt chua xót.

Con bé không nên như vậy.


Trước tiên, không nói đến cái khác, giờ phút này thân phận và địa vị của Hà Vân Hàm chính là thứ bọn họ không thể với tới, tìm một người đơn thuần nguyện ý yêu mình không tốt sao?
Nhìn trạng thái mơ màng kia của Tiêu Phong Du, Tô Mẫn vội vàng túm lấy cánh tay cô, cái khó ló cái khôn: "Nguyên Bảo, mày nghe tao, tao là bạn tốt của mày, có thể hại mày được sao? Tao thực sự cảm thấy loại cảm tình mày dành cho Hà lão sư không phải là yêu, có thể là mày rơi vào nhân vật mới có thể như vậy."
Tiêu Phong Du nhìn cô: "Sao có thể, tao lại không phải đồ ngốc."
Tô Mẫn:...!
Tô Mẫn hít sâu một hơi, thở dài: "Vậy có lẽ là vấn đề tuổi tác kém, chả phải từ bé mày đã thích mẫu người trưởng thành sao?"
Tiêu Phong Du rất tán thành điểm này, cô luôn cảm thấy bạn cùng trang lứa quá ấu trĩ.

Tô Mẫn: "Mày trước tiên cứ ổn định nỗi lòng của mình, đừng đưa ra quyết định quá sớm, ha? Lại nói thêm, dưới quyền của Hà lão sư người ta thích đào tạo những nữ nghệ sĩ có loại hình tượng chim nhỏ nép vào người, không có chuyện õng ẹo, nhìn mày đi, mày ngã nhào liền tự mình bò dậy, còn vỗ vỗ mông, người ta thấy đủ chướng mắt rồi."
Đối mặt với ánh mắt nồng đậm lo lắng, Nguyên Bảo không phải tên ngốc, đương nhiên cũng biết có ý gì, cô không còn nhỏ nữa, thời gian ở trong vòng cũng không ngắn, rất nhiều thứ, dù cho Tô Mẫn không nói, cô cũng sẽ hiểu rõ.

Trên đường trở về, cô ở bên ngoài loạng choạng đi vòng quanh hồi lâu, mãi cho đến rạng sáng 2 giờ mới đẩy cửa vào.

Hà Vân Hàm thế mà lại chưa ngủ.

Nàng mặc áo ngủ màu trắng, tựa vào cửa sổ, kẹp trong tay một điếu thuốc lá, gió thổi tán loạn mái tóc dài của nàng, nàng xoay người lại, trong mắt mang theo một tia cảm tình phức tạp mà Tiêu Phong Du nhìn không thấu: "Em đã đi đâu?"
Cảnh tượng ở giờ phút kia nha, quá mức gợi cảm, giống như điện ảnh cũ xưa, hình ảnh khí chất giống như xã hội đen lánh đời.

Hai mắt Tiêu Phong Du nhìn chăm chăm, "Em đi tìm Mẫn Mẫn."
Hà Vân Hàm gật đầu, nàng không nhiều lời.

Người trẻ tuổi mà, tụ họp cùng nhau, đánh ván bài, tám chuyện đến giờ này thật bình thường, chỉ cần không ra ngoài lêu lổng là được.

Đối với Tô Mẫn, nàng rất có ấn tượng, cô bé thông minh, có năng lực quan sát như thế, hơn nữa với cơ nghiệp của ba mẹ em ấy về sau chắc chắn sẽ tiền đồ vô lượng.

Tiêu Phong Du lại rửa mặt lần nữa, cô nhìn lén Hà Vân Hàm, "Sao chị còn chưa ngủ?"
Hà Vân Hàm giật mình, con ngươi hẹp dài của nàng híp lại nhìn Tiêu Phong Du, có chút sai sai.

Trước đây, đối với nàng Tiêu Phong Du luôn mang theo tia sợ hãi, hôm nay làm sao vậy? Còn dám chủ động hỏi nàng sao chưa ngủ?
Cuối cùng vẫn là không chịu nổi ánh mắt sắc bén như thế, Tiêu Phong Du nghiêng đầu, "Em...!em chỉ là thuận miệng hỏi một chút."
Chết tiệt, làm gì toả ra thần khí mạnh dữ vậy??? Nó khiến cô không dám nhúc nhích luôn.

"Em ngủ đi."
Hà Vân Hàm dập tắt thuốc lá, nàng nhìn thời gian, lấy hộp thuốc từ trong ngăn kéo ra, cơ hồ không nhìn liền đổ vào tay chừng nửa nắm thuốc ngủ, còn không đợi Tiêu Phong Du nói, nàng ngửa đầu đem tất cả nuốt xuống.

Tiêu Phong Du:...!
Đêm tối tĩnh mịch.

Nửa giờ sau, dưới tác dụng hiệu lực của thuốc, Hà Vân Hàm nặng nề đã ngủ.

Nàng đã sớm quen cảm giác sống mơ mơ màng màng dựa vào thuốc ngủ như thế, mới đầu còn sẽ đau đầu, nhưng giờ đây sớm đã quen rồi.

Hơn nửa đêm.

Tiêu Phong Du giơ đèn pin lén lén lút lút kiểm tra thuốc của Hà Vân Hàm.

Cô chụp tấm ảnh, gửi qua cho Viên Ngọc.

Nửa buổi không thấy hồi âm.


Cô lại gọi điện thoại.

Hơn nửa đêm, Viên Ngọc bị đánh thức quả thực muốn nổi khùng, "Nguyên Bảo, mày làm gì thế, muốn chết à??? Mày cho rằng bây giờ mày vẫn còn vẻ đáng yêu như nhóc sún răng hồi còn bé sao??? Nửa đêm còn tùy tiện quấy rối chị mày?"
"Chị Viên Ngọc ~" Tiêu Phong Du uốn đầu lưỡi, "Người ta biết chị hiểu sâu biết rộng, trước kia còn từng học y, chị giúp người ta xem thử coi đây là thuốc gì đi mà, một ngày nên uống mấy viên, uống quá nhiều có tác dụng không?"
Viên Ngọc như bị đánh bằng một cành hoa, cô nhíu mi híp mắt nhìn: "Đây chính là thuốc ngủ bình thường mà, loại bao con nhộng ấy, một ngày tối đa uống 3 viên, nếu như uống nhiều sẽ có tác dụng phụ lớn, hơn nữa không có hiệu quả thực tế, đều

là tác dụng tâm lý.

Sao vậy, em ngủ không được à? Chị hát ru cho mày nghe nha."
Cô ngáp một cái: "Ngủ đi, ngủ đi, cục cưng của chị, ngủ đi ngủ đi..."
Cô giống như khi còn bé dỗ Nguyên Bảo ngủ mà hát ru, Tiêu Phong Du đặt điện thoại ở một bên không để ý cô, tự mình đi phòng bếp tìm chút bột mì ra.

Đây vẫn là mánh lới lừa bịp mà khi còn bé cô thường chơi.

Khi ấy, cô cảm cúm phát sốt, bà nội liền làm thuốc cho cô uống, người già luôn cho rằng uống thuốc sẽ khỏe lại.

Nhưng chị gái luôn nói là uống thuốc không tốt cho đầu óc, nên hai người liền đem rất nhiều thuốc bóc ra, bột thuốc bên trong đem rải khắp nơi, thay vào đó là bột mì.

Từ bên ngoài thì nhìn không ra.

Ngày hôm sau, sáng sớm.

Tiếng kêu của ngựa ở ngoài phòng đánh thức bọn họ.

Khi Tiêu Phong Du dậy, nhìn sang bên cạnh, Hà Vân Hàm đã không thấy đâu.

Cô thất thần, nhìn chằm chằm cái giường kia nửa buổi, làm sao đây? Rốt cuộc cô yêu hay không??? Hay như Mẫn Mẫn nói như vậy...!nên kiềm chế.

Suy nghĩ nửa buổi cũng không nghĩ ra nguyên cớ, Tiêu Phong Du vỗ mặt mình: "Vậy...!thuận theo tự nhiên thôi."
Mấy người trẻ tuổi đều bị gọi ra.

Đạo diễn K cười tủm tỉm: "Hôm nay để gần gũi với thiên nhiên, ta cưỡi ngựa dạo khắp thảo nguyên nhá."
Mấy người đẹp cưỡi ngựa, tóc dài tung bay, cảnh quay này mà thả ra, không biết có thể thu hút bao nhiêu nước miếng của fans.

Trong bốn người này cũng chỉ có Lâm Khê Tích đã từng cưỡi ngựa, cô là vì đóng phim mà học cái đại khái, kỹ thuật cũng không tốt.

Tiêu Phong Du sợ ngựa nhất, khi còn bé, trong thôn có một người từ trên ngựa ngã nhào xuống mà liệt nửa người, lúc đó, cô vừa vặn ở hiện trường, quả thực thành nỗi ám ảnh của thời thơ ấu.

Tô Mẫn gan lớn, tuy không dám, nhưng dưới sự trợ giúp của lão sư huấn luyện ngựa cuối cùng cũng đã cưỡi được.

Lạc Nhan và Mễ Tô cũng rất nhanh lên ngựa, chỉ có Tiêu Phong Du không dám, cô thực sự sợ hãi.

Người huấn luyện ngựa dắt một con ngựa cao to màu trắng đi tới, anh kiên nhẫn nói với Tiêu Phong Du: "Em gái, em đừng sợ, ngựa đều đã được thuần hóa, em xem đôi mắt của nó, em nhìn thấy gì?"
Tiêu Phong Du lắc đầu nguây nguẩy: "Con ngựa đáng yêu như vậy, vì sao chúng ta phải cưỡi nó."
Người huấn luyện ngựa:...!
Tô Mẫn từ trên ngựa xuống dưới, cô hiếm thấy đứng đắn: "Thật sự, Nguyên Bảo, không có sao đâu, mày nhìn con ngựa này, mày nhìn đôi mắt của nó, mày nhìn thấy gì?"
Đây là lời người huấn luyện ngựa của cô nói với cô ban nãy.

Cô từ trong ánh mắt của con ngựa nhìn thấy được chân thành, an tâm mới lên ngựa.

Tiêu Phong Du nhìn kỹ, dưới sự mỉm cười nhìn chăm chú của Tô Mẫn, cô chậm rãi nói: "Ghèn mắt."

Tô Mẫn:...!
Tươi cười dần dần biến mất ở khóe miệng, Tô Mẫn cắn răng: "Hôm nay, mày lên cũng là lên, không lên cũng phải lên!"
Tiêu Phong Du ôm lấy chính mình: "NO, cho dù hôm nay là Hoàng Đế bệ hạ đến, tao cũng không lên, trừ khi mày đánh chết tao!"
Tô Mẫn buông dây cương, quay đầu: "Roi ngựa đâu??? Roi ngựa của tôi đâu???"
Người huấn luyện ngựa bị hai cô gái làm cho dở khóc dở cười.

Hai người đang ầm ĩ dữ dội.

Chợt nghe một tiếng ngựa hí dài.

Ở ngoài, cách đám người một mét, Hà Vân Hàm ngồi ngay ngắn trên ngựa, tóc nàng cột lên, lộ ra cái trán trơn bóng, bộ dáng cúi đầu nhìn xuống vô cùng anh tuấn, "Sao vậy?"
Đừng nói chuyên nghiệp, chỉ là người ngoài nghề vừa nhìn cũng cảm thấy đây là cấp bậc chuyên nghiệp.

Đặc biệt là biểu tình kia của Hà Vân Hàm, thần thái tựa như nhàn nhã tản bộ kia.

Tô Mẫn nghiến răng nghiến lợi: "Con quỷ này nè chị, kêu nó lên ngựa thế nào cũng không lên!"
Hà Vân Hàm cúi đầu nhìn Tiêu Phong Du: "Sao thế?"
Sơ mi trắng, quần jean...!
Tiêu Phong Du cảm giác mình say rồi, cô thẹn thùng uốn éo thân mình, "Em cảm thấy...!hơi sờ sợ, cái con ngựa nì nì, thực sự đáng xợ mún chớt."
Tô Mẫn:...!
F*ck???
Hà Vân Hàm cười: "Sao thế được?" nàng vươn một bàn tay: "Lại đây, tôi dạy em."
Tô Mẫn thở dài, vô dụng, Nguyên Bảo vừa nói xong, Hoàng Đế bệ hạ tới nó cũng không lên.

Tiêu Phong Du nũng nịu đưa tay qua, "Vậy làm phiền Hà lão sư nhen..." cô một chân giẫm lên ghế trèo lên, phải gọi là nhanh nhẹn, "Trời ạ, cao quá ò, xợ quó ò." Hai tay của cô theo eo của Hà Vân Hàm mà ôm lấy, câu qua, cô run lên bần bật tựa cằm lên vai Hà Vân Hàm, "Em...!má ơi, em xợ quá chời quá đất nuôn!!!"
Hà Vân Hàm:...!
NO!
Con đuỹ tềnh yêu thật đáng sợ.

Nguyên Bảo của cô...!sao trước kia cô không phát hiện ra con bé biết thả thính người khác nhở.

Thủ đoạn thả thính này là học từ đâu??? Chưa từng thấy con bé yêu đương luôn á!
Tô Mẫn một tay bịt kín đôi mắt.

Mười năm giao tình giữa cô và Tiêu Phong Du, giờ phút này, cô có thể giúp Tiêu Phong Du lồng tiếng để nói lên tiếng lòng bên trong.

- -High quá đê, cảm giác đạt đến đỉnh kout của nhân loại, cảm giác nhân sinh này thiệt là yomost.

Edit: Cá Mặn
Beta: Mèo Mập.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện