Tiêu Phong Du cảm thấy miệng mồm của mình như là bị quét muối lên, tuy đây không phải lần một lần hai mất mặt trước chị Hà, nhưng! người không bằng heo, sự hiểu biết đau đớn này, cô thật sự không muốn hiểu.
Hà Vân Hàm nhìn chằm chằm vào Nguyên Bảo một hồi, cười nhàn nhạt.
Kỳ thật, khi nàng làm bánh xong cũng đã từng nghĩ Nguyên Bảo hẳn là sẽ có biểu cảm gì, nên là trong sự cạn lời còn xen lẫn một tia bối rối nữa.
Nhưng mà! em ấy vẫn luôn mãi là bộ dáng này trước mặt mình, vận dụng hết cách của cả người để mà nịnh hót, là bởi vì sao, Hà Vân Hàm hiểu rõ hơn ai hết.
Nụ cười này nha.
Tiêu Phong Du cảm thấy còn ấm áp hơn cả ánh nến, tình cảm trào dâng trong lòng, cô nhịn không được mà tiến lên khẽ ôm lấy Hà Vân Hàm.
Thân mình của Hà Vân Hàm vẫn cứng đờ như cũ, chỉ là tay đã không lại đẩy ra.
Thắp tất cả ngọn nến lên, bánh kem để ở một bên nhưng không ăn.
Tiêu Phong Du ôm Hà Vân Hàm, ngửi mùi nước hoa hương bạc hà trên người nàng, lắng nghe nhịp tim đập rộn ràng, cảm thấy sao mà ôm bao nhiêu cũng không đủ.
Chỉ ôm một người, mà cứ như là ôm cả thế giới.
Lời nói sến súa như vầy, hóa ra là thật à.
Hà Vân Hàm vỗ nhẹ lên vai của Tiêu Phong Du, "Sinh nhật vui vẻ.
"Trái tim của Nguyên Bảo đập thình thịch, "Cảm ơn chị.
"Cảnh tượng này, tình cảnh này, Nguyên Bảo đã từng tưởng tượng vô số lần.
Cô đem ngọn nến xếp thành hình trái tim, chính mình thì ôm Hà Vân Hàm ngồi giữa chúng, mà chỉ có bánh kem heo con là bị đặt ở một bên.
Hôm nay Hà Vân Hàm hết sức dịu hiền.
Bất luận Nguyên Bảo làm gì, nàng luôn giữ nụ cười khẽ trên môi.
Nàng nhìn Phong Du loay hoay với mấy cây nến, nhìn em ấy bẽn lẽn thẹn thùng mà ôm lấy mình, cảm nhận được nhịp tim đập của em ấy.
Hà Vân Hàm dựa vào lòng ngực của Tiêu Phong Du, cảm thấy mầm non mà hồi trước chỉ mới nẩy mầm, nay đã chui ra khỏi mặt đất, mạnh mẽ mà lớn lên, sức lực và tốc độ của nó nhanh chóng, khiến nàng không có cách nào phủ nhận.
Trái tim của Tiêu Phong Du như bị thứ gì ủi qua, vừa ấm áp vừa hạnh phúc, cô hát ngân nga.
- -Hô! em thích chính là dựa vào lòng ngực của chị như thế nàyHô! em thích không có khi nào là không có phương hướngHô! em thích tình yêu quá đỗi tự nhiên như vậy! Vốn dĩ hôm nay Nguyên Bảo tới đây ăn sinh nhật là ấp ủ "bụng dạ không đứng đắn", nhưng bầu không khí như vầy, khung cảnh như vầy, cô chỉ ôm Hà Vân Hàm thôi mà đã vô cùng thỏa mãn.
Hai người không ngủ chung một phòng, Nguyên Bảo ngủ ở phòng sách, cô không có kì kèo, chỉ là ngoan ngoãn sấy tóc giúp Hà Vân Hàm.
Cô biết, nàng cần thời gian.
Đôi khi, được một người hiểu chuyện yêu, cũng là một việc hạnh phúc.
Tới cuối cùng, cô còn không quên quấn lấy Hà Vân Hàm mà làm nũng, "Chỉ có một cái bánh kem mà đem em ra đùa giỡn sao? Em muốn có quà sinh nhật nữa.
"Hà Vân Hàm cười, dịu dàng nhìn Phong Du: "Ok, hai ngày nữa tặng bù cho em.
"Sự dịu dàng không tự ý thức, sự cưng chiều không tự ý thức.
Tình cảm đã đến nỗi không khống chế được.
Hà Vân Hàm suy nghĩ cả đêm, cuối cùng chịu nhìn thẳng vào tình cảm của mình.
Không sai, nàng thích cô bé này, nàng thích Nguyên Bảo.
Không biết tự giác đã đắm chìm vào phần dịu dàng đó, nụ cười đó, trong sự kiên trì giản đơn đó, nàng không có cách nào lại lừa dối chính mình nữa.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Tiêu Phong Du đã quay về trường học, ngày Quốc tế Lao động sắp tới, cô phải làm xong những bài tập trong tay, chạy nước rút, về quê thăm bà nội.
Đây là việc mà những năm nay cô đã dưỡng thành thói quen.
Dù cho có bận rộn đến nhường nào, cô cũng phải dành ra thời gian về thăm bà nội.
Cô về tới trường học thì vẫn luôn cười ngây ngô, nhịn không được mà gửi tin nhắn cho Hà Vân Hàm –[Mấy ngày này em bận rộn, xong sẽ mang đồ ăn ngon về cho chị, nhớ chị.
]Hà Vân Hàm chỉ nghỉ ngơi đơn giản một ngày, Hà mẹ đi du lịch đã về nước, ở sân bay, Hà Vân Hàm nhìn sắc mặt của bà, im lặng không nói gì.
Hà mẹ yên tĩnh nhìn ra ngoài cửa xe, hồi còn trẻ, bà cũng là mỹ nhân đẹp nhất nhì, thế mà giờ đây, đã tuổi trung niên mất rồi, gia đình tan nát, khiến cho nước da của bà lộ ra màu trắng xám của tuổi già.
Vậy mà nàng đã từng không để tâm đến.
Vốn dĩ là đi ra ngoài với bạn bè, nhưng sau khi nghe thấy một tin tức, toàn bộ tâm tình của bà đều đã mất sạch.
Hà Vân Hàm cảm nhận được, nhưng nàng không phải là người biết an ủi người khác, chỉ có thể khẽ mấp máy môi: "Về nhà, ăn cơm trước đã.
""Vân Hàm.
"Đôi mắt của Hà mẹ hơi dại ra, "Con biết không? Ông ta và người phụ nữ đó đã kết hôn rồi.
"Sự bất lực và tuyệt vọng trong giọng nói, chọc cho trái tim của Hà Vân Hàm đau nhói, tay nàng cầm vô-lăng xiết chặt, biết mẹ có thể sẽ lại òa lên gào rống.
"Ông ấy", không cần nói cũng biết chắc chắn là ba rồi.
Theo sự hiểu biết của Hà Vân Hàm về mẹ, bà sẽ náo loạn một trận long trời lở đất.
Thế nhưng ra ngoài dự đoán, Hà mẹ chỉ khẽ nói: "Mẹ muốn đi thăm ông ấy, chỉ nhìn một cái thôi.
"Yêu một cách mãnh liệt, yêu một cách hèn mọn, đều biểu hiện trên người Hà mẹ.
Hà mẹ nhìn ra sự chần chừ của nàng, "Nếu con không chở mẹ đi, mẹ sẽ tự đi! Mẹ chỉ nhìn một cái, nhìn một cái thì mẹ sẽ dập tắt hi vọng ngay.
"Hà Vân Hàm biết tính tình của Hà mẹ, nếu như để bà ấy tự mình đi e rằng sẽ náo loạn ra mạng người.
Cũng may, Hà mẹ chưa xuống xe, Hà ba đã mất đi quyền lực kinh tế, cuộc sống sớm đã không như trước kia, ông ấy mua một căn nhà bình thường ở khu phía Đông, cấp bậc của xe cũng hạ xuống.
Cửa ga-ra đang đóng kín.
Hà Vân Hàm thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhìn kiểu này, là người không ở nhà, nếu như cảnh này mà để mẹ nhìn thấy, rất dễ dàng chọc tức bà.
Nhưng rốt cuộc tạo hóa trêu ngươi.
Hai người ngồi dưới lầu chờ một tiếng đồng hồ.
Ngay lúc sắp sửa rời đi, từ xa, truyền tới tiếng nói chuyện xen lẫn tiếng cười khe khẽ, Hà mẹ lập tức ngẩng đầu lên.
Hà ba và người phụ nữ trẻ tuổi đó sánh bước cùng nhau, hai người rất thân mật, tay của Hà ba ôm eo cô ta, nhìn bộ dáng này là vừa mới mua sắm xong, một tay của Hà ba xách túi, hai người vừa nói vừa cười.
Li hôn, là đả kích chí mạng đối với Hà mẹ, nhưng đối với Hà ba, đã lâu không gặp, ông ấy chẳng những không có dấu vết đau khổ nào mà cả người còn phảng phất nét trẻ trung.
Nhìn người mình yêu ôm người khác đi qua trước mặt mình.
Hà Vân Hàm chỉ là nhìn mà cũng biết trái tim kia hẳn là đau nhường nào.
Nước mắt của Hà mẹ rơi xuống thành hàng, môi bị bà cắn rách, tay ra sức đè lên cửa xe, thân thể giống như là rơi vào hầm băng.
Nhưng bà không hề xuống xe.
Chỉ là lặng lẽ rơi lệ, lặng lẽ lau nước mắt.
Không biết qua bao lâu, hai người đó đã đi vào hàng hiên.
Hà mẹ mới hít sâu một hơi, nghẹn ngào nói: "Đi thôi.
"Nhìn bộ dáng của mẹ như vầy khiến Hà Vân Hàm cực kỳ bất an, sau khi về tới nhà, nàng nhìn chằm chằm Hà mẹ suốt, để giữ cho bà luôn trong phạm vi tầm nhìn của mình.
Hà mẹ giống như mất hết sức lực, "Vân Hàm, mẹ muốn ngủ một giấc, lệnh múi giờ ở nước ngoài nên mẹ vẫn như chưa quen giờ cũ được.
"Hà Vân Hàm: "Con ở cùng mẹ.
""Con ở cùng mẹ làm gì? Con bé ngốc này.
" Hà mẹ đã lâu lắm rồi không cười với Hà Vân Hàm, tuy nụ cười này có xíu yếu ớt, bà sờ lên tóc của Hà Vân Hàm: "Mấy năm nay, là mẹ có lỗi với con, mẹ đem cảm xúc đối với em gái con, đối với ba con, đều áp đặt lên người của con, mẹ--" Nước mắt của Hà mẹ lại rơi xuống, "Mẹ không phải là một người mẹ đúng tiêu chuẩn.
"Từ đầu chí cuối, con bé đều là người bị hại lớn nhất trong nhà.
Quầng mắt của Hà Vân Hàm cũng ửng đỏ, nàng nhịn không được để cho nước mắt tuôn rơi, nhẹ nhàng ôm lấy mẹ mình: "Chỉ cần mẹ ở đây thì tốt rồi.
"Cái nhà này, đã không còn tồn tại từ lâu rồi.
Bên cạnh cô, chỉ có mẹ là người thân duy nhất.
Tuy là đau khổ, tuy là không có cách nào để chấp nhận, nhưng chỉ cần hai mẹ con cô nương tựa vào nhau, sẽ có ngày vượt qua được thôi.
Hà mẹ đi nghỉ ngơi, Hà Vân Hàm cũng không yên tâm, nàng đem sổ ghi chép và máy tính đi qua, cũng may là cuối cùng Hà mẹ còn đang ngủ, tuy không vững vàng cho lắm, nhưng cũng đã nhắm mắt lại.
Cho tới buổi tối, Hà mẹ lại tự dưng kì tích mà nấu cho nàng một bàn đồ ăn.
Hà mẹ đeo tạp dề, đứng ở trong phòng khách mỉm cười nhìn con gái mình, "Mau ăn đi nè, lâu rồi mẹ không sử dụng phòng bếp, mẹ thấy hình như có nhiều đồ ăn hơn thì phải, là có ai tới à?""Ôi dào, không có gì đâu, nhiều năm như vậy rồi, có gì mà chưa từng trải qua đâu, chỉ trừ con ra.
" Hà mẹ ngồi xuống đối diện với Hà Vân Hàm, cầm chén đũa lên: "Thời gian nhanh thật, còn nhớ hồi còn nhỏ khi mẹ nấu cơm cho con, con và Vân Dạng giành giật ngồi lên chân mẹ, mà bây giờ--" Bà nhìn vành mắt của Hà Vân Hàm đỏ lên, "Chỉ cần con vui vẻ thôi, thì mẹ yên tâm rồi.
"Vui vẻ ư! Câu nói này khiến cho nội tâm của Hà Vân Hàm cực kỳ bất an, tay của nàng thậm chí bắt đầu phát lạnh, mí mắt không thể khống chế mà khẽ chớp.
Bộ dạng của mẹ như vầy, khiến nàng nhớ tới em gái trước khi rời đi.
Cơ hồ là không rời nửa bước, Hà Vân Hàm ở cùng Hà mẹ một ngày, sợ là bà sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhưng rốt cuộc cũng không thể phòng ngừa được.
Hà mẹ đi vào tắm rồi.
Tuy chỉ có mười phút, nhưng Hà Vân Hàm vẫn thoáng không an tâm, nàng lên trước gõ cửa, dọ hỏi thử: "Mẹ? Mẹ có ở không?"Không ai trả lời, nàng lại gõ cửa, vẫn không có âm thanh như cũ, chỉ có tiếng nước chảy mơ hồ.
Chờ tới khi nàng lấy chìa khóa dự phòng mở cửa ra, máu khắp phòng và Hà mẹ ở trong vũng máu, nàng kinh hãi.
"Mẹ!!!"Xe cấp cứu tới rất kịp thời.
Cũng may, thời gian Hà Vân Hàm phát hiện sớm, hoàn cảnh ngâm ở