Câu trả lời của Tiêu Phong Du làm Hà Vân Hàm được một phen ngơ ngác
Lời nói đó nếu như thốt ra từ miệng người khác, nàng chắc chắn sẽ cho rằng là trêu ghẹo hay ám chỉ cái gì đó.
Nhưng đổi lại là Tiêu Phong Du, trong mắt ngoài sự ngưỡng mộ thì giọng điệu cũng hết sức là thành khẩn.
Đối mặt với cái nhìn chằm chằm của cô, Hà Vân Hàm hoang mang, nàng che giấu nó bằng cách phủi phủi bụi trên người, hờ hững trả lời: "Thế thì tôi đành rửa mắt mong chờ."
Tiêu Phong Du:...!
What???
Rửa mắt mong chờ cái gì cơ?
Đóng vai Hoàng Thượng xé quần áo của nàng á???
Thả thính người ta thì bất thành, đã vậy Tiêu Phong Du còn bị người ta đập thính ngược lại.
Cô đứng chết trân tại chỗ hồn xiêu phách lạc, mãi đến khi Lâm Khê Tích tới tìm cô, ba hồn bảy vía mới được gọi về.
Lâm Khê Tích ngạc nhiên nhìn Tiêu Phong Du: "Nguyên Bảo, em sao vậy, mặt đỏ hết rồi kìa."
Tiêu Phong Du xoa xoa mặt mình, hình như cô bị người ghẹo ngược lại rồi còn đâu.
Để bày tỏ cảm ơn vì hôm nay, Lâm Khê Tích đặc biệt mời Tiêu Phong Du ăn tôm hùm đất xào cay, Tiêu Phong Du có chút không yên tâm: "Được không đó, coi chừng bị chị Huệ Văn bắt được."
Nhìn bộ dáng tham ăn của cô, nuốt nước miếng ừng ực vẫn cố nhịn, Lâm Khê Tích cười, cô vén sợi tóc rơi lên vành tai: "Yên tâm đi, chị có một căn cứ bí mật."
Căn cứ bí mật?
Đến nơi, Tiêu Phong Du ngồi ở ghế lô, khoanh chân nhìn xung quanh: "Trời ạ, thật thể tin nổi, chị Khê Tích, chị tìm đâu ra cái cửa hàng này vậy?"
Chỗ này không chỉ lớn, trang trí còn rất có phong cách, chỉ đến ăn tôm hùm đất thôi mà lại có cảm giác cực kỳ sang chảnh.
Lâm Khê Tích đeo bao tay dùng một lần lột vỏ tôm hùm, "Đây là của một người chú của chị mở, chị quản lý."
Tiêu Phong Du kinh ngạc nhìn cô: "Không ngờ chị còn là một bà chủ đó nha."
Lâm Khê Tích mặt đỏ lên, cô còn nhỏ tuổi, được khen ngợi như thế có hơi ngượng, "Nguyên Bảo, hôm nay cảm ơn em, chị sợ gần chết luôn."
Tiêu Phong Du nhai con tôm, thầm tính toán calorie, vui tươi hớn hở: "Có gì đâu chị, tụi mình là bạn bè mà."
Lâm Khê Tích có chút rầu rĩ, "Diễn xuất của chị còn tệ quá, Hà Vân Hàm không hổ danh là ảnh hậu."
Cảm thấy tâm tình cô đang chùng xuống, Tiêu Phong Du an ủi: "Cũng chưa chắc là vậy, mỗi người đều có một thế mạnh riêng, thế mạnh của chị là giọng hát, mỗi lĩnh vực đều có người đứng đầu, chưa kể là chị còn trẻ, đợi đến lúc tuổi tác của chị giống nàng, chị cũng sẽ thành công như vậy."
"Em thật sự nghĩ thế ư?" Đôi mắt to tròn của Lâm Khê Tích phát sáng, Tiêu Phong Du gật đầu lia lịa, cô giơ ngón tay cái lên: "Tương lai chị chắc chắn sẽ trở thành một ngôi sao."
Lời nói này làm trong lòng Lâm Khê Tích phơi phới hẳn lên, cô chăm chú nhìn Phong Tiêu Du một lúc, đem tôm hùm đã lột vỏ trong tay mình đút cho cô: "Nguyên Bảo, có ai nói em cực kỳ dịu dàng chưa?"
Tiêu Phong Du ngẩng đầu nhìn Lâm Khê Tích.
Gay go rồi!
Chị gái này, chị bị gì thế?
Vì sao ánh mắt thâm tình dữ dị???
Giọng nói còn nhẹ nhàng nữa chứ???
Còi báo động reo lớn trong lòng, Tiêu Phong Du mặt không đổi sắc, vén tóc, vứt một ánh mắt quyến rũ: "Đó là điều đương nhiên, bắt đầu từ năm ba tiểu học, hàng xóm trong làng bọn em, Tống Tiểu Hổ nè, Hàng Tiểu Bạch nè, Vương Thiết Đản nè, đều nói em như vậy."
Lâm Khê Tích chỉ cho rằng cô đang nói đùa, "Em được yêu mến quá ha, có yêu sớm không đó?"
Khi nói câu này, mắt cô nhìn chăm chú Tiêu Phong Du, hàm ý chứa chút dễ thương vừa chút ám muội.
Tiêu Phong Du đối diện ánh mắt của cô, cười khẽ: "Có thể bởi vì em từ nhỏ đến lớn sống cùng chị gái và bà nội, em không thích người cùng tuổi cho lắm, dường như thích lớn tuổi hơn em một chút."
Tim, rớt một cái "bịch".
Lâm Khê Tích che giấu không được nỗi thất vọng, cô cúi thấp đầu: "Ừa...!lớn một chút cũng tốt, hiểu biết nhiều."
Tiêu Phong Du cười cười, không nói nữa.
Nói không khoa trương chứ, cô chưa bao giờ thiếu người theo đuổi.
Bất kể là tại thời điểm đang hot hay chưa hot.
Mấy năm nay, từ lâu cô đã luyện tập bí quyết làm sao chối từ người khác mà không để đối phương quá khó xử.
Ra quán cơm, hai người vốn dĩ tưởng về trường học cùng nhau, Lâm Khê Tích lại bị một cuộc điện thoại gọi đến phải đi gấp, cô cảm thấy có lỗi nhìn qua Tiêu Phong Du: "Nguyên Bảo à..."
Tiêu Phong Du vì đã cơm no rượu say rồi nên vỗ vỗ cái bụng: "Chị cứ đi đi, đừng lo cho em."
Cô bé này, đúng thật là chu đáo, biết suy nghĩ cho người khác.
Tiếc là...!Em ấy không thích mình.
Lâm Khê Tích chẳng hề ngốc, cô có thể nhận ra sự cự tuyệt không ẩn ý trong lời nói của Tiêu Phong Du.
Trên đường đến công ty, cô vẫn luôn suy nghĩ câu nói đó của Tiêu Phong Du – tương lai chị chắc chắn sẽ trở thành một ngôi sao!
Một ánh mắt, một lời nói, cũng có thể làm người ta thấy ấm áp.
Đến dưới lầu Thánh Hoàng.
Lâm Khê Tích hơi hồi hộp, Lucy - người đại diện của cô đã tới, cười ha hả xoa xoa đầu cô: "Đi thôi, chị giới thiệu cho em một người."
Giới thiệu một người?
Đến phòng làm việc khép kín.
Lâm Khê Tích nhìn người ở trước mắt, theo bản năng cọ cọ mồ hôi trong lòng bàn tay.
Người ở trước mắt đưa lưng về phía nàng, khoanh tay nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nàng rất cao, khoảng 1m72, dáng người thon gầy, thẳng tắp, giống hệt giá treo quần áo di động.
Tuy chỉ là bóng dáng, Lâm Khê Tích liếc mắt một cái liền nhận ra ngay.
Lucy nhìn cô: "Lên tiếng đi chứ."
Cổ họng Lâm Khê Tích trở nên khô khốc: "Hà..."
Cô không biết nên gọi thế nào, gọi là Hà lão sư? Hay là giám đốc Hà? Hay Hà ảnh hậu? Chẳng lẽ gọi gió lạnh?
Hà Vân Hàm xoay người, nhìn cô, gật đầu: "Ngồi đi, gọi tôi là đàn chị được rồi."
Quá nhiều nịnh hót ở giới giải trí làm nàng từ lâu đã chán ngán.
Thực ra hôm nay, lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Khê Tích, Hà Vân Hàm biết ngay cô bé này là một hạt giống tốt, kỹ thuật diễn của em ấy tuy còn non nớt, nhưng phần ngây ngô và khát vọng trong ánh mắt đó khiến nàng tạm chấp nhận.
Chủ yếu là thanh âm của em ấy, Hà Vân Hàm đã nghe qua, cực kỳ có tính phân biệt, trong veo như âm thanh của thiên nhiên.
Trong quá trình đối thoại, Lâm Khê Tích luôn có vẻ hồi hộp, thỉnh thoảng lại châm trà cho Hà Vân Hàm và Lucy, phần lớn thời gian còn lại đều ngồi im lặng.
Nhìn thấy Lucy và Hà Vân Hàm rất thân thiết, cô cười với Lâm Khê Tích: "Khê Tích, cứ tự nhiên đi, chị và Vân Hàm là bạn học cũ, con người này không thích nói chuyện, thực chất lại rất hòa nhã."
Lâm Khê Tích vội vàng gật đầu.
Hà Vân Hàm nhìn cô đăm chiêu.
Lucy: "Gần đây ekip bên mình hoạt động chưa tốt lắm.
May thay Vân Hàm vừa ý muốn đào tạo lại em."
Hai mắt Lâm Khê Tích đột ngột mở to, gì chứ? "Đào tạo" cô?
Hà Vân Hàm mở miệng, thanh âm của nàng rất nhẹ nhưng vẫn có phần hơi nặng: "Album của em, tôi nghe rồi, đều là em tự mình viết lời soạn nhạc nhỉ?"
Lâm Khê Tích gật đầu, tim đập thình thịch.
Hà Vân Hàm: "Em có muốn đến Thánh Hoàng không?"
Có muốn đến...không á???
Đây quả là chuyện tốt từ trên trời rớt xuống còn gì!
Trong giới giải trí, Thánh Hoàng có địa vị ra sao? Giậm chân một cái là có thể khiến cả giới giải trí rung chuyển tận ba lần, có thể đến Thánh Hoàng, cuộc đời của cô được coi là có chuyển biết lớn.
Lâm Khê Tích vui mừng nhưng không dám khẳng định: "Hôm nay ạ..."
Hà Vân Hàm gật đầu: "Đúng vậy, buổi diễn hôm nay là tôi cố ý sắp xếp từ trước."
Trước khi nàng nhắm ai, nhất định phải quan sát người đó.
Quá rõ ràng.
Tuy Lâm Khê Tích ít nói, lại cực kỳ hợp "gu" của nàng.
Với lại, em ấy tuy non nớt, nhưng tính cách điềm tĩnh, nhẫn nại, bây giờ nhìn còn ngây ngô vậy thôi, nếu mài giũa một thời gian nữa, chắc chắn có thể trở thành người phụ nữ thành công.
Niềm vui đến quá bất ngờ.
Lâm Kê Tích xúc động, nước mắt rưng rưng ở tròng mắt, Hà Vân Hàm cười khẽ với cô: "En hãy cân nhắc trước một chút, tôi đi gọi điện thoại."
Nàng vừa đi khỏi.
Lucy vỗ tay hoan hô: "Khê Tích, em trúng độc đắc rồi!"
Chuyện tốt như