Đường Tụng không khỏi sinh ra một loại cảm giác thất vọng.Hồi tưởng lại bốn năm qua, hầu như tất cả thời gian của mình đều dành cho cái game này.Trước khi chơi game này, Đường Tụng cũng có nhiều sở thích khác, ví dụ như tiểu thuyết, game online, bóng rổ, truyện tranh, vân vân.Lúc này hắn mới bừng tỉnh, rất lâu rồi mình không tiếp xúc với những thứ này, loại trạng thái này hoàn toàn không giống với một sinh viên đại học bình thường.Bốn năm trời trầm mê trong một game offline, điên cuồng cày cuốc một game offline.Bạn học thì chơi L0L, PUBG, vương giả vinh diệu.
.
., mình cơ bản lại không chạm vào.Ngoại trừ Liễu Bảo Nguyệt ra thì cũng không có bạn bè thân thiết nào.Nhìn đồng hồ, Liễu Bảo Nguyệt cũng đã tan làm, liền mở Wechat gửi tin nhắn cho nàng: “Bảo Nguyệt, mỗi khi rảnh rỗi bà thường làm gì?”Đối phương trả lời rất nhanh: “Ca hát, học tập, hoặc là chơi đùa với đồng nghiệp, thỉnh thoảng cũng sẽ đi dạo phố.”“Ông thì sao? Không nghe nói ông có sở thích gì lúc học đại học cả, không chơi game, cũng không xem tiểu thuyết.
Bây giờ cũng tốt nghiệp rồi, có không gian riêng rồi, không phải mỗi ngày đều trốn ở nhà xem video không lành mạnh đó chứ?”Đường Tụng hơi buồn bực: “Ai nói tôi không chơi game, không phải tôi đã đề cập với bà là tôi đang chơi một game offline sao? Hơn nữa video không lành mạnh là thế nào? Bà lại học xấu rồi!”Liễu Bảo Nguyệt: “Đừng nói vớ vẩn, lịch sử trò chuyện vẫn còn kìa, ông nói với tôi bao giờ? Tôi nhiều lần rủ ông đi chơi game, ông đều nói không rảnh.”Đường Tụng nhíu mày một cái, bắt đầu tìm kiếm lịch sử trò chuyện của hai người, quả thực là không tìm thấy chút tin tức nào của game ‘Thần Hào ngày mai’, nhưng mà hắn nhớ rõ, mình đã chia sẻ rất nhiều chuyện thú vị trong game này với Liễu Bảo Nguyệt, hơn nữa không chỉ một lần.Liễu Bảo Nguyệt: “Tôi còn đến trường học của các ông, lén lút nghe ngóng về ông.
Nghe bạn học ông nói, ông luôn xuất quỷ nhập thần, giống như ngày nào cũng rất bận, không có kết bạn với bạn khác giới, hơn nữa cứ đến ngày nghỉ lễ là ông lại chơi mất tích.
Bọn họ cũng nghi ngờ nhà ông gặp khó khăn, thường xuyên đi làm thêm kiếm tiền.”Liễu Bảo Nguyệt: “Tôi thì lại nghĩ là.
.
.
có lẽ lần từ chối đó đã tổn thương ông, khiến cho ông trở nên hướng nội, không thể hưởng thụ cuộc sống đại học, vì vậy mà còn tự trách rất lâu, cũng không dám khuyên ông.”Đường Tụng lập tức tỉnh ngộ, sự thật bây giờ là, hắn vẫn luôn lập nghiệp trong thời gian học đại học.Không phải là hắn chơi game trong ký túc xá mỗi ngày, mà là vất vả làm việc, nói không chừng ngày nghỉ lễ còn đang họp hành gì đó với cao tầng của công ty kìa.Chắc hắn phải là một người kinh tài tuyệt diễm nhưng lại rất khiêm tốn, như vậy tập đoàn Đường Tống của hắn cũng