Bên trong phòng riêng, khói thuốc lượn lờ, sáu người trung niên đang uống rượu và trò chuyện.
Trên bàn có không ít rượu cao cấp, có Mao Đài, có Ngũ Lương Dịch, cũng có một số rượu tây không biết tên.
Sau khi hai người đi vào, cũng không dám nhìn đông nhìn tây, Đổng Ngọc Ngôn cúi đầu, âm thầm động viên bản thân.
“Bạch tổng, chào ngài, tôi đến mời rượu mấy vị ông chủ.
” Dáng vẻ của Lưu Thiên Hào rất nịnh nọt, còn cười ngây ngô.
Mấy người đang trò chuyện cũng dừng lại, liếc mắt nhìn Lưu Thiên Hào.
Bạch tổng khoảng 50 tuổi, béo trắng, nói chuyện rất ôn hòa: “Là Tiều Hào à, hôm nay gặp ở đây đúng là có duyên, lần trước tôi còn nghe lão Lưu nói nhờ tôi giới thiệu đối tượng cho cậu, đã tìm được rồi à?”Lưu Thiên Hào bây giờ nhìn như một tên nhóc con, cười ha ha nói: “Đây là bạn học của tôi, Đổng Ngọc Ngôn, còn đang trong quá trình theo đuổi, nhưng cũng sắp, ha ha…”Đổng Ngọc Ngôn nhất thời đỏ mặt lên, có lòng muốn phản bác hai câu, nhưng lại không dám mở miệng, sợ nói nhầm đắc tội với người khác.
Nàng chỉ là một nhân viên bình thường mà thôi, tuy rằng dung mạo xinh đẹp một chút, nhưng bất cứ người nào ở đây cũng có thể nghiền ép vận mệnh cuả nàng.
Lưu Thiên Hào nâng ly rượu vang đầy tràn lên, kích động nói: “Hôm nay may mắn được gặp chư vị đại lão, Tiểu Hào mời các vị một ly, tôi uống hết, các ngài tùy ý.
”Nói xong liền trực tiếp uống ừng ực đến hết sạch.
“Tên nhóc này rất tốt!”Bạch tổng khen một câu, rồi cùng mấy vị kia nâng ly lên nhấp môi.
Đối với một tiểu nhân vật không nhớ nổi tên này, tự nhiên là không để vào mắt.
Sắc mặt Lưu Thiên Hào đỏ ửng, kích động đến toàn thân run rẩy, lại nháy mắt ra hiệu với Đổng Ngọc Ngôn.
Đổng Ngọc Ngôn lấy dũng khí, nâng ly rượu lên nói: “Tôi cũng mời các ngài một ly!”Chén rượu của Đổng Ngọc Ngôn không đầy, nhưng cũng hơn nửa ly.
Lúc này cũng chỉ có thể cắn răng nuốt vào bụng.
Nhất thời chỉ thấy một trận hoa mắt váng đầu, thân thể mềm mại hơn lắc lư.
Lưu Thiên Hào muốn tiến lên đỡ, lại bị nàng tránh ra.
Có lẽ bị rượu cồn kích thích, Đổng Ngọc Ngôn đã to gan hơn rất nhiều.
Nàng cũng không biết vị nào là Lý tổng của Hằng Đạt, liền cúi người veefp hía trước: “Tôi bây giờ đang làm ở ở Hoa Vũ, nói đến thì Lý tổng còn là khách hàng lớn của công ty chúng tôi, tôi lại mời riêng ngài một ly.
”Nói xong liền thấp thỏm nhìn về phía trước.
Lý Minh Bác ngẩn người, thấy có hơi kỳ lạ, nhưng dù sao cũng bị người điểm danh mời rượu, đối phương lại là một cô bé, nên cũng khách khí trả lời: “Tâm ý tôi nhận, mời rượu thì không cần, cô mà uống thêm một ly nữa, chi sợ không đứng nổi.
”Mặt Đổng Ngọc Ngôn đỏ như máu, cũng không biết là do rượu hay do xấu hổ, nàng cũng không còn dũng khí vừa ròi nữa, lại giống như quả bóng xì hơi: “Cám ơn ngài, vậy tôi không uống nữa.
”Lưu Thiên Hào thấy hơi sốt ruột, hắn không ngờ Đổng Ngọc Ngôn đột nhiên nói một câu như vậy, làm cho hắn sợ hết hồn, rất sợ chọc giận mấy vị ngồi đây.
“Vậy không quấy rầy mấy vị nữa, chúng tôi trở về phòng.
” Lưu Thiên Hào vội vàng mở miệng chào hỏi, rất sợ sẽ xuất hiện biến cố nào khác.
Đổng Ngọc Ngôn hơi nhếch miệng lên, còn muốn nói cái gì đó.
Anh Trần đứng ở cửa đã mở cửa, làm ra tư thế tiễn khách.
Lý Minh Bác lại ngồi đối diện cửa chính, lúc đưa mắt nhìn hai người rời đi lại nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Lý Minh Bác nhất thời đứng bật dậy.
Mấy vị ông chủ lớn ở trên bàn đều hơi kinh ngạc, đều đưa mắt nhìn về phía cửa.
Đổng Ngọc Ngôn cũng bị dọa cho giật nảy cả mình, còn tưởng rằng mình chọc giận đối