Bốn người Đỗ Quyên khổ sở cầu xin, nhưng Diệp Dao Quang lòng dạ độc ác không hề bị lay động.
Linh lực ngưng tụ ra những cây kim nhỏ vô hình, không chừa một chỗ, đâm sâu vào người bốn người Đỗ Quyên.
Diệp Dao Quang còn đặc biệt chọn những huyệt đau nhất mà đâm, bốn người Đỗ Quyên đau đến mức không muốn sống, khổ sở lăn lộn cũng không làm nên chuyện gì.
Trong khoảng thời gian uống nửa chén trà ngắn ngủi, bốn người Đỗ Quyên dường như mất hồn, thân thể co giật, hai mắt vô thần, miệng mở ra, khóe miệng chảy ra nước bọt óng ánh.
Diệp Dao Quang lạnh lùng hừ nhẹ một tiếng rồi đi đến phòng bếp.
Phòng bếp.
Bạch Viên đang thương lượng với quản sử phòng bếp, yêu cầu bọn họ chuẩn bị lại một phần bữa sáng.
Quản sự tròn vo mập mạp ra sức từ chối, chỗ này không được, chỗ kia không được, thậm chí còn lấy quy củ của phủ Tể tướng ra để nói.
Bạch Viên gấp đến mức vành mắt đều đỏ lên: “Chúc quản sự, ngài nghĩ thêm cách đi, đến hiện tại đại tiểu thư vẫn còn chưa ăn sáng đâu! Người là sắt, cơm là thép, không ăn một bữa sẽ đói bụng đến cuống cuồng, ngộ nhỡ đại tiểu thư bị đói đến mức đau bao tử luôn thì phải làm thế nào?”Bạch Viên sốt ruột đến mức mặt cũng ửng hồng lên, tựa như một quả đào ngọt ngào, trong màu trắng lộ ra chút hồng, tuy không phải kiểu thướt tha nhỏ nhắn, nhưng thiếu nữ tuổi trẻ, khá là xinh đẹp.
Chúc quản sự nghe vậy nuốt một ngụm nước miếng rồi lôi kéo Bạch Viên đến một góc không người, ở trong bóng tối nói cho Bạch Viên biết, muốn một phần bữa sáng nữa, không thành vấn đề, nhưng phải dùng người để đổi.
Bạch Viên ngây ngốc hỏi: “Mang người nào tới đổi?”Chúc quản sự căng thẳng xoa xoa tay: “Ngươi đó!”“Ta?”Chúc quản sự không nhịn được nữa, lao về phía Bạch Viên nhanh như hổ đói vồ mồi.
Bạch Viên bị dọa cho sợ hãi, vội vàng lùi về sau một bước: “Chúc quản sự, ngài muốn làm gì?”Chúc quản sự vồ một lần không được, chiêu thứ hai lập tức lũ lượt kéo đến, ông ta dang hai ra, chặn lại hai đường trái phải của Bạch Viên.
Bạch Viên có thể đạp bốn thiếu nữ bọn Đỗ Quyên, nhưng không đánh lại Chúc quản sự cao to lão luyện.
Chúc quản sự ôm lấy Bạch Viên, vội vã ngoác miệng ra, liều mạng mổ lên khuôn mặt nhỏ của Bạch Viên như chim gõ kiến trên người.
Bạch Viên đẩy Chúc quản sự ra, nhưng sức lực của thiếu nữ sao có thể chống lại được một nam nhân thành niên.
“Bạch Viên, ngươi đi theo ta, về sau ta sẽ đối xử tốt với ngươi.
”“Không được, cứu mạng, người đâu, cứu mạng với!”“Ha ha, ngươi không