Đêm đen gió lớn, lúc phóng hỏa giết người.
Hắc y nhân lặng yên không tiếng động, đi đến căn viện rách nát, đốt lửa rồi bình tĩnh tự nhiên bước vào phòng ngủ của Diệp Dao Quang.
Tiết trời hanh khô, gió đêm gào thét, thế lửa dần lớn hơn, trong khoảnh khắc đã cuốn sạch cả căn viện nát.
Diệp Dao Quang cảm nhận được nguy hiểm, nhanh chóng mở to mắt ra, đứng dậy chạy về phía phòng ngủ.
Đúng vào lúc này, Diệp Dao Quang bỗng nhiên phanh lại, hai mắt lạnh lẽo nhìn hắc y nhân ở đối diện.
"Là ngươi phóng hỏa, là Diệp Khuynh Tiên ra lệnh cho ngươi phóng hỏa.
" Diệp Dao Quang mỉm cười: "Chó cùng rứt giậu, Diệp Khuynh Tiên phóng hỏa giết người, lẽ nào không sợ người khác nghi ngờ đến nàng ta sao?"Hắc y nhân trầm giọng nói: "Ngươi sẽ không chết, bởi vì tiểu thư không để ngươi chết, nàng muốn ngươi phải chết một cách không tử tế.
"Ánh mắt Diệp Dao Quang liếc sang bên cạnh, lập tức hiểu ra nguyên nhân tại sao hắc y nhân lại chắn ở cửa.
Diệp Khuynh Tiên muốn nàng phải chịu lửa lớn dày vò, sống không bằng chết, ranh giới sống chết là do hắc y nhân ở trước mặt quyết định.
Hắc y nhân lớn giọng mở miệng, gián tiếp thừa nhận là do Diệp Khuynh Tiên sai khiến.
Cho dù nàng có thể sống tiếp, e rằng miệng cũng sẽ không thể nói được, tay không thể viết, không thể chỉ và xác nhận hung thủ.
Đúng như dự đoán, vai của hắc y nhân run rẩy, màn che do linh khí hình thành ngăn cản âm thanh truyền đi.
Trong tay hắn ta cầm một con dao găm, đi từng bước đến gần Diệp Dao Quang.
Diệp Dao Quang thận trọng phòng bị, đột nhiên giơ hai tay lên: "Ta đầu hàng, chỉ cầu ngươi cho ta chết một cách vui vẻ.
"Hắc y nhân khẽ cười rồi lắc đầu: "Tiểu thư nói ngươi không được chết, vậy thì ngươi không được chết.
Nhưng thấy ngươi phối hợp với ta như vậy, khi ta cắt đi lưỡi của ngươi, đánh gãy gân tay gân chân của ngươi, ta sẽ làm dứt khoát một chút, tuyệt đối không dây dưa dài dòng.
""Vậy thì đa tạ ngươi.
" Diệp Dao Quang mỉm cười, con ngươi sáng ngời ẩn chứa hàng vạn vì sao.
Lần đầu tiên gặp được nữ nhân bình tĩnh như vậy, hắc y nhân cảm thấy có chút thú vị.
"Chính là lúc này.
" Lông mày Diệp Dao Quang nhếch lên.
Thừa dịp hắn ta không chú ý, Diệp Dao Quang nện mạnh mấy viên thuốc trong tay đến bên chân của hắc y nhân.
Mấy viên thuốc nổ "bùm" một tiếng, sương mù màu đỏ gay mũi chui vào miệng và mũi của hắc y nhân.
Hai chân hắc y nhân không có lực, nhanh chóng tê liệt và ngã xuống.
Màn che linh lực cũng theo đó mà biến mất, bên ngoài truyền đến tiếng lửa cháy bùm bùm.
Diệp Dao Quang vểnh tai lên, không có tiếng chữa cháy.
Trừ các loại âm thanh mà ngọn lựa tạo ra, thì